Chương 10: Khó chịu

Edit: Mộc Tử Đằng

Trình Tư Miên đi theo Tô Hiển Ngôn vào một phòng làm việc, căn phòng này rất lớn, lấy màu trắng làm chủ đạo, nhìn qua rất đơn giản sạch sẽ, nhưng thiết kế cũng không thiếu cái gì.

"Chờ ở đây đi." Tô Hiển Ngôn cầm lấy phần văn kiện trên bàn làm việc, trong phút chốc lại muốn đi ra ngoài.

"Chờ một chút, đây là đâu vậy, phòng làm việc của chú nhỏ hả?"

Tô Hiển Ngôn quay đầu nhìn cô: "Của tôi."

"Ồ." Trình Tư Miên cười hì hì, "Tôi nói mà, phòng làm việc của chú nhỏ sao mà sạch sẽ như vậy được, không khoa học tí nào."

Tô Hiển Ngôn bật cười, "Chờ chút nữa cậu ta sẽ đến, tôi còn có việc, cô ở đây một mình được không?"

"Được, được, được, anh đi làm việc đi."

Tô Hiển Ngôn nghe cô đồng ý thì nhanh nhẹn đẩy cửa đi ra ngoài. Chờ Tô Hiển Ngôn đi rồi, Trình Tư Miên liền bắt đầu nhìn ngắm khắp nơi, nhìn giá sách của anh, rồi quay qua nhìn mô hình bên cạnh một chút, cuối cùng đặt mông ngồi lên ghế làm việc của anh, làm ra vẻ nhìn văn kiện trên bàn làm việc.

Ừ, quả nhiên có thể cảm nhận được nguyên khí của người thành công.

Bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ sát đất, Trình Tư Miên nhàm chán chờ đợi liền chuyển tầm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị mở ra, cô cho là Trình Tần đến, nhưng mới vừa xoay người liền nghe được giọng nói của một người phụ nữ.

"Tô tổng của các anh vẫn còn bận à?"

"Đúng vậy Thái tiểu thư."

"Ừ, vậy tôi ở đây chờ anh ấy."

"Vâng."

"À đúng rồi, gần đây anh ấy cũng bận rộn thế này à? A Viễn, anh ấy bận rộn cậu nhớ phải giục anh ấy ăn cơm đó."

"Chuyện này dĩ nhiên rồi, Thái tiểu thư, cô quan tâm Tô tổng thật."

"Không có cách nào, người này thường bận rộn sẽ quên ăn cơm, không để người khác bớt lo được."

Ánh mắt Trình Tư Miên nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lỗ tai lại tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người đó. Thái tiểu thư? Đây là ai? Trình Tư Miên khó hiểu buồn bực, cô ta quan tâm Tô Hiển Ngôn có ăn cơm hay không làm gì.

Trình Tư Miên xoay ghế qua, tiếng động không lớn nhưng lại làm cho hai người đang ngồi trên sofa giật mình.

"Cô, cô là…" Trơ lý A Viễn kinh ngạc nhìn Trình Tư Miên.

Mà người phụ nữ ngồi trên sofa cũng bất ngờ không kém. Trình Tư Miên lẳng lặng nhìn cô ta, không khỏi không thừa nhận, dáng dấp người phụ nữ này không tệ, da trắng, dung nhan xinh đẹp, tóc ngắn gọn gàng, ăn mặc rất đơn giản phóng khoáng, rất có khí chất.

Người phụ nữ đứng dậy đi đến, có chút hiếu kỳ hỏi: "Thật là một cô bé đáng yêu, em là ai vậy, sao lại ở trong phòng làm việc của Tô Hiển Ngôn?"

Trình Tư Miên mím môi, ánh mắt lạnh lùng: "Cô là ai?"

"Hử? Chị à?" Người phụ nữ cười một tiếng: "Bạn của Hiển Ngôn."

"Bạn gái?"

"A, không phải đâu."

Trình Tư Miên vô tình thở phào nhẹ nhõm, mới vừa muốn nói chuyện lại có người đẩy cửa phòng làm việc đi vào.

"Trình Tần." Người phụ nữ quay đầu thấy Trình Tần, nhanh chóng chảo hỏi anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!