Chương 21: (Vô Đề)

Trong suy nghĩ của mọi người, khổng tước tuy không tôn quý, lộng lẫy như phượng hoàng nhưng cũng coi là xinh đẹp, vì vậy, các phi tần không dám dùng hoa văn phượng hoàng để trang trí nhưng thường dùng hình ảnh khổng tước để thay thế.

Bức họa đuôi khổng tước trình lên trông rất diễm lệ, bút pháp mặc dù khá quái dị nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một vẻ đẹp rực rỡ khác thường, nét vẽ đường viền rõ ràng, những đường cong khoa trương, rất khác so với phong cách vẽ tranh của các phi tần khác, mà người duy nhất biết dùng thủ pháp vẽ tranh kì dị này chỉ có Chiêu hiền dung của cung Hi Hòa.

"Hoàng thượng, bức họa đuôi khổng tước này vẽ trên loại gấm tốt nhất của vùng Thục, là loại tháng Mười năm ngoái mới nhập cung. Thiếp đã điều tra, chỉ có tám vị phi tần trong cung có loại gấm này, ngoại trừ Nhu phi, Từ chiêu dung, Ninh phi còn nguyên vẹn, các cung khác đều có hao tổn." Hoàng hậu bình tĩnh nhìn đuôi khổng tước được đưa đến trước mặt Ninh phi, "Chỉ căn cứ vào vải vóc thì không tra được gì hơn."

Lúc này mọi người đã kịp phản ứng, Hoàng hậu muốn nhân cơ hội hôm nay để tra lại chuyện này, mà bọn họ – những người có mặt ở đây, ai cũng không thoát được.

Hoàng đế nhíu nhíu mày: "Nếu từ vải vóc không tra được gì nữa thì bắt đầu tra từ manh mối khác đi." Nói xong, nhìn về phía Ninh phi, "Ninh phi, khanh nhìn bức tranh này xem."

"Hoàng thượng…" Ninh phi do dự cầm mảnh vải lên, tỉ mỉ xem xét một lúc, hơi cau mày bối rối nói, "Thiếp thực sự không biết, tranh này là do ai vẽ, nhưng nhìn bút pháp thì có thể nói không hề khác bút pháp của Chiêu hiền dung."

Thục quý phi nhìn đuôi khổng tước, nửa cười nửa không: "Ninh phi cũng biết bút pháp vẽ tranh của Chiêu hiền dung như thế nào?"

"Trong tiết Nguyên Tiêu, Chiêu hiền dung tự tay vẽ một bức họa trên đèn lồng, lúc đó tần thiếp cũng có mặt, cho nên có nhìn qua." Ninh phi buông đuôi khổng tước, quay sang đối diện với Thục quý phi, "Chẳng lẽ Thục quý phi nương nương đã quên?"

Thục quý phi cười cười, không nói thêm gì.

"Thị lực và trí nhớ của nương nương thật phi thường, tần thiếp không bằng." Trang Lạc Yên vươn tay cầm lấy mảnh vải đuôi khổng tước, "Bức họa đuôi khổng tước này dùng màu vẽ và chất vải giống trên con diều của tần thiếp, nếu không phải bức họa trên diều là do tần thiếp tự tay vẽ, có lẽ tần thiếp cũng không nhận ra được thật giả."

"Hoàng thượng, lần này kẻ hãm hại tần thiếp bụng dạ độc ác khó lường, không chỉ hại tính mạng Diệp quý nhân mà còn khiến thiếp vô duyên vô cớ hàm oan, xin Hoàng thượng lấy lại công bằng cho tần thiếp." Viền mắt Trang Lạc Yên ửng đỏ, "Tần thiếp không sợ bị người hãm hại, chỉ sợ Hoàng thượng tin vào mưu kế của kẻ có tâm tư ác độc. Nếu như vậy, nếu như vậy…" Nói đến đây, nàng đã nghẹn ngào không thành lời.

Phong Cẩn bước đến cầm bàn tay lành lạnh của nàng: "Trẫm hiểu nàng, mấy ngày nay trẫm đã cho tra xét việc này, sẽ không để nàng gánh chịu oan khuất một cách vô ích."

Thục quý phi chứng kiến màn kia, thoáng dời mắt, ý cười trên mặt phai nhạt dần, miệng lại nói: "Trước kia chỉ biết họa kỹ của Ninh phi không tầm thường, hôm nay mới biết thị lực của Ninh phi cũng thật phi thường, dịp tết Nguyên Tiêu đứng cách đèn của Chiêu hiền dung mấy bước mà vẫn có thể nhìn ra bút pháp của Chiêu hiền dung, thật là hiếm có đấy."

Ninh phi vẫn không hề biến sắc: "Tần thiếp không hiểu quý phi nương nương có ý gì?"

"Bổn cung cũng không có ý gì," Thục quý phi không nhìn Ninh phi, chỉ cúi người nói với Hoàng đế, "Hoàng thượng, vừa rồi thiếp thất lễ."

"Không sao." Phong Cẩn nắm tay Trang Lạc Yên, nhìn Thục quý phi, "Nàng chẳng qua chỉ vô tình nói vậy, chưa làm gì sai."

"Thục quý phi vẫn luôn cẩn trọng lo nghĩ nhiều như thế, ngày xưa Nhu phi và Lâm tần cũng từng vì vài câu nói vô tâm mà tranh chấp, nay chẳng phải vẫn là tỉ muội thân thiết đó sao." Hoàng hậu đột nhiên nhắc tới Nhu phi và vị Viện phi bị giáng xuống làm Lâm tần, "Nhu phi, muội nói xem có phải thế không?"

Nhu phi cúi người thi lễ, cười nhẹ, nói: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp và Lâm tần đều là tỉ muội tốt ở hậu cung, sao có thể vì một lời không hợp mà sinh hiềm khích trong lòng. Muội nói có phải không, Lâm tần?"

Lâm tần ngoài miệng thì cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, nghiêng người: "Nhu phi nương nương nói phải ạ."

Phong Cẩn hình như vừa nhớ lại điều gì, nhìn về phía Ninh phi: "Trẫm còn nhớ Lâm tần ngày trước thường cùng khanh uống trà, chơi cờ."

"Hoàng thượng vẫn nhớ mấy việc vặt của bọn tần thiếp." Ninh phi cười nói, "Cung Nguyễn Minh trước đây Lâm tần ở có hoa hải đường thiếp thích, vì vậy những lúc rảnh rỗi thường tới đó chơi. Kỳ nghệ của Lâm tần lại tốt, thiếp đánh cờ cùng muội ấy, mười ván có chín ván thua."

"Quả đúng như vậy, kỳ nghệ của Lâm tần, trẫm cũng không bằng." Phong Cẩn kéo Trang Lạc Yên ngồi xuống, lực chú ý vẫn đặt lên Ninh phi và Lâm tần, "Lại nói, trẫm cũng đã nhiều ngày chưa chơi ván cờ nào với Lâm tần."

Ninh phi cười cười: "Gần đây thiếp được lệnh giúp đỡ Hoàng hậu nương nương giải quyết cung vụ, cũng đã nhiều ngày chưa có dịp chơi cờ cùng Lâm tần muội muội rồi."

Trang Lạc Yên ngồi nghe Ninh phi và Hoàng đế ôn chuyện cũ, cúi thấp đầu nhìn bàn tay mình bị giữ trong tay Hoàng đế, sau đó khống chế cho tay run nhè nhẹ, lập tức cảm thấy Hoàng đế tăng thêm lực nắm tay mình.

Câu chuyện ngoặt sang lối khác một cách bất ngờ, rõ ràng đang tra vụ đuôi khổng tước, vì sao lại biến thành cùng ôn lại hồi ức ngày xưa thế này?

Thục quý phi thờ ơ nhìn màn diễn trước mắt, Ninh phi xưa nay luôn đóng vai tri tâm tri kỷ trước mặt Hoàng thượng, vì thế Hoàng thượng cũng thích tâm sự với Ninh phi, còn về phần Ninh phi có thực sự quan tâm săn sóc như vẫn thể hiện trên mặt thì chỉ có bản thân nàng ta biết.

Còn Lâm tần, từ sau khi bị giáng vị, Hoàng đế không còn lật thẻ bài của nàng ta nữa, hôm nay đột nhiên lại được Hoàng đế chú ý tới, nét mặt nàng ta đã sinh vài nét vui mừng, nhưng khi nhìn đến bàn tay Hoàng đế nắm chặt, ý mừng trong mắt lập tức tiêu tan. Phi tần nào cũng không thích nổi đối thủ khiến mình bị giáng vị.

Trang Lạc Yên chú ý tới ánh mắt của Lâm tần bèn cong khóe miệng mỉm cười với nàng ta, sau đó dời mắt, như thể không nhìn ra đám mây u ám trong mắt đối phương.

"Nói chuyện với Ninh phi trẫm luôn cảm thấy thoải mái như vậy." Phong Cẩn cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, như muốn dừng câu chuyện lại. "Ngày thường trẫm cũng thích trò chuyện cùng khanh."

"Có thể giúp Hoàng thượng thêm chút ít nhẹ nhõm thoải mái là vinh hạnh của tần thiếp." Ninh phi mỉm cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!