Chương 14: (Vô Đề)

Trong cung, phi tần từng sảy thai nhiều lắm, Hoàng hậu, Từ chiêu dung, Diệp thục dung, còn có vài phi tần phân vị thấp khác, Chiêu sung nghi không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng.

Hoàng hậu không quá quan tâm phi tần nào sảy thai, nhưng lần này việc của Chiêu sung nghi không phải ngoài ý muốn mà do người khác gây nên, huống chi lúc này Hoàng đế lại đang sủng ái nàng ta, cũng có tình cảm với đứa bé chưa chào đời kia, như vậy lần này ngài sẽ không nhẹ nhàng cho qua như đối với việc của Từ chiêu dung và Diệp thục dung.

Ngay khi Hoàng hậu còn đang suy tư, Hoàng đế chợt gằn tách trà lên bàn, trầm mặt xuống, nói: "Đang yên đang lành, vì sao lại sảy thai? Hoàng hậu, quốc yến xưa nay do khanh phụ trách, lẽ nào khanh không phát hiện có kẻ giở trò? Hay là nói, khanh ước gì đứa bé của Chiêu sung nghi không được sinh ra?"

"Hoàng thượng, thiếp oan uổng." Hoàng hậu thấy chuyện đã liên lụy đến mình, vội vàng đứng lên khỏi ghế, quỳ xuống nói, "Thiếp không phát hiện có người muốn hại Chiêu sung nghi, đây là sai lầm của thiếp, thiếp không dám biện minh. Nhưng sao thiếp lại mong đứa nhỏ của Chiêu sung nghi mất đi chứ, dù sao đứa bé ấy sinh ra cũng sẽ gọi thiếp một tiếng "mẫu hậu", đó cũng là con của thiếp kia mà"

"Vậy khanh nói xem, Chiêu sung nghi vì sao lại đột nhiên sảy thai?" Phong Cẩn không để Hoàng hậu đứng dậy, mặc ấy phi tần trong phòng chứng kiến nàng ta quỳ trên mặt đất.

"Bẩm Hoàng thượng, thiếp đã cho người điều tra đồ ăn mà Chiêu sung nghi đã dùng trên yến, tất cả không có vấn đề gì, có điều chén đĩa của nàng ấy dùng đã bị tẩm nước thuốc chế biến từ quy vĩ, nhân đào, du bạch bì, thông thảo, đơn bì, phụ tử(*), bàn cũng từng bị ngâm nước thuốc. Thiếp đã cho người bắt những nô tài sắp bàn, làm đồ ăn và bưng đồ ăn, không biết Hoàng thượng có muốn tra hỏi ngay hay không."

Hoàng hậu cười lạnh trong lòng, dù là nàng không ra tay, vẫn có khối người không muốn Chiêu sung nghi giữ được cái thai kia, lần này không biết là ai làm, lại dám lợi dụng cả quốc yến.

(*) Quy vĩ, nhân đào, du bạch bì, thông thảo, đơn bì, phụ tử: Các vị thuốc đông y.

"Giỏi ột cái kế sách vẹn toàn, hậu cung của trẫm quả là an bình!" Phong Cẩn lạnh lẽo quét mắt nhìn các phi tần đang có mặt, mấy người đều bị cái nhìn của Hoàng đế làm cho rét run, đầu không tự chủ được đều gục xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Mà thôi, Hoàng hậu đứng lên đi." Hoàng đế thu hồi ánh nhìn, hừ lạnh một tiếng, "Trẫm giao việc này cho khanh, mong rằng khanh cho trẫm một kết quả rõ ràng, hậu cung loạn đến như vậy, là do Hoàng hậu khanh vô năng. Nếu khanh không thể tra rõ, vậy thì chuyện của hậu cung giao cho người khác xử lý đi." Nói xong, hắn phất tay áo đi vào phòng trong.

Hoàng hậu trắng nhợt mặt, một vị Hoàng hậu không có thực quyền thì coi là Hoàng hậu thế nào? Dù vậy, nàng vẫn cố ổn định thân mình, theo Hoàng đế vào phòng trong.

Còn lại mấy phi tần hai mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lộ ra một chút hả hê trên mặt.

Cao Đức Trung đồng tình nhìn theo bóng Hoàng hậu, cuối cùng Hoàng đế cũng không nhịn Triệu gia được nữa, hôm nay mượn cớ khiến Hoàng hậu mất mặt, chỉ e ngày sau Hoàng hậu khó có thể khôi phục uy quyền của mình trong cung.

Vào đến phòng trong, từng tiếng khóc nghẹn ngào nức nở khiến bước chân Phong Cẩn thoáng dừng lại, rồi mới tiến đến gần giường. Nữ tử ngày xưa xinh đẹp hoạt bát và tràn đầy sức sống nay sắc mặt đã trắng nhợt, áo gối dưới má ướt đẫm nước mắt. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn hơi sững người, Chiêu sung nghi trong trí nhớ dường như chưa bao giờ khóc, mỗi lần thấy hắn, nàng luôn lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc, làm cho hắn vừa nhìn đã cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Hôm nay Chiêu sung nghi không còn nụ cười trên môi, không còn sức sống trong đôi mắt, lòng hắn chợt nổi lên thương tiếc.

"Hoàng thượng, con không còn nữa rồi, thiếp không bảo vệ tốt con chúng ta." Nữ tử trên giường bắt được tay hắn, bàn tay trắng nõn không ngừng run rẩy, nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay hắn, sức nóng khiến cho người ta hoảng hốt.

"Con của chúng ta không còn nữa rồi, thiếp không thể sinh cho ngài một đứa con, thiếp vô dụng, vô dụng." Âm thanh đè nén mà khàn khàn, lại khiến người nghe càng thấy bi thương hơn cả gào khóc.

Phong Cẩn vươn tay còn lại kéo nàng vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng: "Ái phi, nàng còn có thể có con, nhất định có thể có con của chúng ta."

Vừa theo vào đến cửa, Hoàng hậu nghe được một câu như thế, thân mình hơi chao đảo một cái, may có Hòa Ngọc đỡ nên mới đứng vững được, không làm ra chuyện thất thố gì. Năm ấy nàng sảy thai, Hoàng thượng có từng an ủi nàng như vậy sao, là chẳng nói gì hay là mình đã quên mất rồi?

Trang Lạc Yên bị Hoàng đế ôm vào trong ngực, khóc đến đứt ruột đứt gan, tựa như toàn bộ thế giới đã sụp đổ. Hoàng hậu lại nghĩ cảnh tượng này sao mà chói mắt đến thế, không cảm giác được một chút bi thương của Trang Lạc Yên nên nàng không nói nổi một câu an ủi. Chẳng biết làm sao, đành lẳng lặng đứng một bên, nhìn phu quân mình ôm lấy một người con gái khác.

Thục quý phi và những người khác bước vào sau, thấy Hoàng hậu không nói gì, cũng lẳng lặng đứng bên cạnh, nghe tiếng khóc của Trang Lạc Yên, không khỏi sinh ra đôi chút cảm giác xót thương. Hôm nay đứa con của Chiêu sung nghi không giữ được, như vậy đợi mai này bọn họ cũng có con, liệu có thể bảo vệ được không?

Trong hậu cung không có nữ tử đơn giản, đơn giản đều đã thất sủng hoặc đã chết, những kẻ còn lại nhất định phải đấu với nhau cả đời, cho đến khi xuất hiện kẻ thắng cuối cùng mới thôi.

"Thái y, Chiêu sung nghi thân mình thương tổn, phải giúp nàng ấy bồi bổ thật tốt, trẫm muốn không lâu sau có thể lại thấy được một Chiêu sung nghi khỏe mạnh vui vẻ." Phong Cẩn vuốt ve mái tóc của Trang Lạc Yên, tựa như muốn vuốt lên bi thương của nàng, "Trời không còn sớm, các khanh lui cả ra đi."

"Vâng." Sắc mặt Hoàng hậu đã nhợt nhạt, liếc mắt nhìn một bên mặt Hoàng đế, vịn tay Hòa Ngọc ra khỏi cung Hi Hòa, nhìn hoa tuyết bay lả tả đầy trời, bước chân đi lên kiệu chợt dừng lại, "Hòa Ngọc, sao bổn cung lại cảm thấy hôm nay đặc biệt lạnh thế này?"

Hòa Ngọc miệng mấp máy, lại không biết nên nói gì.

"Mà thôi, đi đi." Hoàng hậu ngồi lên kiệu, quay đầu nhìn bảng hiệu cung Hi Hòa một cái, chậm rãi ngoảnh đi, nhắm hai mắt lại.

"Cung tiễn Hoàng hậu nương nương." Mấy người còn lại nhìn theo Hoàng hậu đi khuất, Thục quý phi bình thản nhìn Hiền phi, "Hiền phi là người thận trọng, chắc hẳn muốn đi giúp Hoàng hậu nương nương nhìn xem, nô tài nào to gan lớn mật tính hãm hại con nối dòng của hoàng gia."

"Đây là bổn phận của tần thiếp, tần thiếp nghe nói bên nhà Thục quý phi nương nương cũng có người làm việc trong điện Trung Tỉnh, nhất định có thể giúp đỡ hỏi thăm đôi chút, thay Hoàng hậu nương nương phân ưu mới phải." Hiền phi cười cười nhìn về phía Thục quý phi.

Thục quý phi cười một tiếng khinh thường: "Ta đây vô năng, Hoàng hậu nương nương chưởng quản hậu cung, đâu cần đến chút tài mọn của người nhà ta. Trời lạnh, bổn cung cũng nên về thôi, đi trước một bước."

"Cung tiễn Thục quý phi nương nương." Hiền phi dịu dàng cúi đầu, thấy nghi trượng của Thục quý phi đi xa mới quay đầu nhìn những người còn lại, "Ta cũng nên về cung rồi, các vị tỉ muội xin cứ tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!