16
Sáng sớm ngày hôm nay, ta chuẩn bị hấp bánh bao, bán bánh bao, thu tiền tính sổ như thường lệ... bận đến mức không ngơi tay. Mà sau khi Tiểu Thị Tử thức dậy, không chỉ ngượng ngập thay quần áo, còn có vẻ đàng hoàng bưng chậu đồng, bắt đầu tự rửa mặt.
Có lẽ chậu đồng có hơi lớn đối với thằng bé, nó không cẩn thận làm ướt vạt áo trước ngực. Thấy vậy, Tiểu Thị Tử "chậc" một tiếng, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn đi lấy khăn lau vạt áo bị ướt. Nó vừa thu dọn xong, ngẩng đầu lên đã thấy Phúc Bảo đang nghiêng đầu nhìn nó ở bên ngoài tiệm bánh bao.
Thấy mình bị phát hiện, Phúc Bảo thẹn thùng cười một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nhìn bóng lưng nàng, Tiểu Thị Tử không dám tin, quay đầu hỏi ta:
"... Vừa rồi có phải nhóc con kia đang cười nhạo ta không?"
Ta còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Thị Tử đã tức giận kêu to:
"Dám cười ta, uổng công trước đó ta còn giúp nàng... ! Nàng chết chắc rồi!
"Nàng chết chắc rồi!!"
Ta thở dài một hơi, từ phía sau lấy ra một xâu hồ lô đường:
"Phúc Bảo đến để đưa cái này."
Ta đưa xâu đường hồ lô đến trước mặt Tiểu Thất Tử, quơ qua quơ lại:
"Con bé nói… muốn tặng cho ca ca hôm qua giúp nàng đuổi con chó vàng đầu làng."
"Không biết à ai đây?"
Tiểu Thị Tử chớp chớp mắt. Ngay sau đó, thằng bé cướp lấy hồ lô đường, miễn cưỡng lẩm bẩm:
"Được rồi.
"Vậy nàng sống lại rồi."
...
Buổi chiều.
Ta đang kiểm tra chữ viết mấy ngày nay của Tiểu Thị Tử, lại thấy hai mắt thằng bé đỏ hoe từ bên ngoài chạy về nhà. Tuy Tiểu Thị Tử tuy rằng ồn ào nhưng hiếm khi rơi lệ trước mặt người ngoài. Ta đặt bút nghiên xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Không phải nói đến nhà thím Vương chơi sao…"
"Đây là làm sao vậy?"
Tiểu Thị Tử hít hít mũi, đột nhiên hỏi:
"Lâm Lộc, người thật sự muốn gả đi sao?"
Ta ngẩn người, lại nghe thằng bé nói như nổ pháo liên thanh:
"Tên bán thịt heo kia nói là người nhận áo cưới của hắn, chính là đồng ý gả cho hắn..."
Ta nhíu mày, sau đó ánh mắt nhìn về phía cái sọt quần áo đặt trên bàn. Hôm qua trước khi đóng cửa tiệm bánh bao, Lưu Nhị Ngưu đã đến tìm ta. Hắn nói có chút quần áo, muốn phiền ta vá lại giúp hắn.
Lưu Nhị Ngưu chưa lấy vợ, lại là người thật thà nghĩa hiệp, phụ nhân ở thôn xóm thường giúp đỡ vá lại quần áo giày dép giúp hắn. Lúc đó ta tùy tiện đồng ý, không nhận ra khi hắn đặt sọt quần áo vào tay ta, trên khuôn mặt đen nhẻm hiện lên một chút ửng hồng.
Hiện tại, ta vén tấm vải lót trên sọt quần áo lên. Quả nhiên nhìn thấy một góc váy màu đỏ thắm. Lúc này ta mới hiểu ra, thảo nào sáng nay ở tiệm bánh bao có không ít khách khứa đều nháy mắt với ta mà "chúc mừng" ta.
Thấy thế, Tiểu Thị Tử nhào vào lòng ta, nước mắt lã chã rơi xuống:
"Lâm Lộc, rõ ràng phụ thân đã nói, nói chỉ cần con quấn lấy người thì người sẽ không gả đi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!