Tiểu Thị Tử không chịu ngồi yên, ăn xong thịt khô lại chạy ra ngoài viện đuổi bắt chim sẻ. Phúc Bảo ở một bên đánh bạo hỏi:
"Thị Tử ca ca, vì sao huynh lại muốn đuổi chim sẻ nhỏ vậy?"
Vẻ mặt Tiểu Thị Tử không vui: "Liên quan gì đến… "
Lời còn chưa dứt, nó theo bản năng nhìn về phía ta đang ngồi ở phía cửa hái rau, thế là lời đến miệng lại biến thành: "… Hừ, bởi vì chúng nó giống ngươi, rất ồn ào."
Tròng mắt Phúc Bảo đảo vòng vòng:
"Thị Tử ca ca, huynh có biết chim sẻ nhỏ ríu rít là đang nói gì không?"
Thấy Thị Thích Tử không đáp lời, Phúc Bảo tiếp tục nói:
"Chim sẻ mẹ hỏi chim sẻ con muốn tết tóc kiểu gì, chim sẻ con mới đáp rằng ——" "Chíp chíp."
Phúc Bảo dùng trò này chọc cười không ít người, lúc này đây con bé nhìn Tiểu Thị Tử bằng ánh mắt vô cùng mong đợi, mà Tiểu Thất Tử lại lườm nguýt:
"…… Nhàm chán chết đi được."
Phúc Bảo vô cùng thất vọng, đến lúc ăn cơm tối cũng có chút uể oải. Ngược lại Tiểu Thị Tử ăn ngon miệng, một mình ăn được hai bát.
15
Tiểu Thị Tử ham chơi, mỗi buổi trưa đều chạy ra ngoài chơi đùa, trèo cây móc tổ chim, sờ cá chạch chơi chọi dế… Thậm chí nó chỉ cần đến vài ngày đã trở thành đại ca của đám trẻ con, bọn trẻ trong thôn đều cung kính gọi nó một tiếng "Thị Tử gia".
Đám trẻ con ở độ tuổi này tiêu hao rất nhiều sức nhưng nó lại không chịu ăn cơm đàng hoàng. Nó không chỉ kén ăn mà còn ăn cơm rất tùy hứng, dù sao chỉ cần nó đói, lúc nào cũng có người hầu hạ nó dùng bữa. Mà ta lại kiên trì ngày ba bữa, ăn đúng giờ đúng định lượng.
Nếu thằng bé không chịu ăn cơm đàng hoàng, vậy thì chỉ có thể chịu đói. Thế là tiểu Thị Tử thường xuyên bị đói đến mức nửa đêm tỉnh giấc:
"Lâm Lộc, ta đói quá đi mất đói quá đi mất!"
Nếu ta không để ý đến thì nó sẽ ấm ức đến mức nằm trên giường giãy giụa:
"Ta thật sự rất đói!
"Lâm Lộc, có phải người muốn bỏ đói ta, để cho phụ thân ta tuyệt hậu không..."
Miệng nhỏ của đứa bé lải nhải không ngừng. Nếu nhét thịt heo cải trắng vào miệng nó, đều có thể "xoẹt" một tiếng biến thành nhân bánh bao. Ta dở khóc dở cười.
Mấy ngày ở chung này, ta cũng phát hiện đứa bé này là người ăn mềm không ăn cứng. Thế là ta chỉ đành vừa ngái ngủ kéo nó vào lòng vừa nhẹ giọng an ủi:
"Đói thì học thuộc bài, học thuộc bài sẽ không đói nữa."
Lúc này, Tiểu Thị Tử sẽ do dự một lát, sau đó dùng giọng non nớt đọc lên từng chữ một:
"Cỏ lau um tùm, sương sớm vừa giăng."
"Chân giò kho xì dầu, canh sườn hầm củ sen..."
……
Sau khi hình thành thói quen ăn cơm ngoan ngoãn, giờ giấc của Tiểu Thị Tử cũng dần dần quy củ lại. Sáng sớm, nó cùng đi theo ta ra cửa tiệm.
Tiệm bánh bao.
Khi trời còn tờ mờ sáng, trong tiệm bánh bao, những chiếc lồng hấp xếp thành hình tháp đã bốc lên hơi trắng thơm ngọt. Đợi đến lúc bận rộn nhất của buổi sáng trôi qua, lúc này Tiểu Thị Tử mới lén lén lút lút đến gần, khẽ kéo vạt áo của ta.
"Lâm Lộc..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!