13.
Tiểu Thị Tử và Tô Uyển Uyển đồng loạt ngây ngẩn cả người. Thấy thái độ của ta kiên quyết, Tô Uyển Uyển vội vàng trưng ra nụ cười mềm mỏng yếu đuối:
"Lâm cô nương, cô đừng hiểu lầm."
"Ta không có ý gì khác…"
Ta ngắt lời nàng:
"Các người tới là để đón đứa bé trở về đúng không?"
"Tô tiểu thư, đa tạ cô đã chăm sóc đứa bé những năm qua."
"Nhưng đứa bé ở độ tuổi này có thể ăn đủ bữa đúng giờ là tốt rồi. Thật sự không cần một ngày ăn đến chín bữa."
Hàng loạt bình luận cứ thế bị đẩy lên:
[Đây là nữ chính đang bị khiêu khích đúng không? Uyên Uyển chăm sóc đứa bé cẩn thận như vậy là sai sao?]
[Nữ phụ tâm cơ tưởng ai cũng là kiểu phụ huynh có ha. m mu. ốn kiểm soát đáng sợ như nàng ta sao? Giáo dục kiểu Trung Quốc của ngươi lại thắng rồi đấy!]
Ta không để tâm, tiếp tục điềm tĩnh nói:
"Thêm nữa, trước khi đi ngủ trẻ con không nên ăn quá nhiều, đặc biệt là đồ ăn mặn."
"Như thế dễ bị đầy bụng, lâu ngày còn ảnh hưởng đến chiều cao."
Tô Uyển Uyển trợn tròn mắt nhìn ta, hồi lâu mới dời ánh mắt đi, cắn môi dưới nói:
"Lâm cô nương, dĩ nhiên ta cũng là người mong điều tốt đến với Thế tử gia."
"Nhưng mà đứa bé khóc trông đáng thương quá. Ta cảm thấy đau lòng nên không kìm được..."
Vì đau lòng nên dung túng nuôi dưỡng đứa bé thành thói quen xấu. Vì đau lòng nên khi nó chơi đùa rồi tự khiến mình bị thương lại không dạy cho nó điều đúng đắn mà còn phạt quỳ hạ nhân hầu hạ nó… Cứ còn tiếp diễn mãi như thế, tiểu Thị Tử sẽ trở thành người như thế nào đây?
Một kẻ con ông cháu cha, tay chân lười biếng, không biết cái ăn cái mặc, tính khí ngang ngược phách lối?
Ta mím môi nhìn về phía tiểu Thị Tử thân hình nhỏ bé, giờ đây vẫn còn đứng ngây ngốc một bên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cái bọc hành lý trên đất mà ngẩn người. Ta hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì Tô Uyển Uyển đột nhiên bước lại gần vài bước. Nàng ghé sát vào ta, hạ giọng nói:
"Nếu Lâm cô nương thật sự lo cho Thế tử gia…"
"Ta có thể nói lại với Thái tử điện hạ, cầu xin ngài ấy châm chước để cô vào Đông Cung làm thị nữ, như thế cô có thể ngày đêm ở cạnh Thế tử gia."
Ta ngẩn ra rồi khẽ lắc đầu: "Không cần đâu."
Chuyện năm xưa đã ầm ĩ quá khó coi. Nếu không vì đứa trẻ này... chỉ e cả đời này Nguỵ Cửu Chiêu cũng chẳng muốn nhìn thấy ta thêm một lần nữa. Ta vô thức nhìn ra ngoài sân, nơi có cỗ xe ngựa đang đậu. Rèm cửa sổ đã được buông xuống, bóng người bên trong cũng chẳng nhìn rõ nữa rồi.
Bất giác, ta cảm thấy hơi mỏi mệt. Thu ánh mắt lại, ta đang định tiễn khách thì thấy tiểu Thị Tử không nói một lời, cúi xuống nhặt cái bọc hành lý trên đất lên. Động tác của nó lóng ngóng, từng món rơi ra khỏi bọc đều được nó nhặt lại từng cái, nhét trở vào, sau đó cúi đầu đi về phía căn phòng nhỏ. Tô Uyển Uyển theo phản xạ kéo lấy nó:
"Thế tử gia, là quên thứ gì rồi sao?"
"Để ta đi lấy cho ngài…"
Nhưng tiểu Thị Tử cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói:
"Ta không về nữa."
Nói xong, nó lén ngẩng đầu lên liếc nhìn ta một cái. Ta mím môi, không nói gì. Thấy ta không có ý thay đổi, tiểu Thị Tử hít mũi, buồn bã cúi đầu nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!