11
"Nếu cô đi theo ta, ta nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt."
Lưu Nhị Ngưu cười ngây ngô, nhét một sọt thịt heo vào lòng ta.
Ta có chút đau đầu. Từ sau ngày thím Vương đến mai mối, ba ngày liên tiếp, Lưu Nhị Ngưu đều đến nhà ta đưa đồ. Ta đang định mở miệng từ chối, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa "bộp bộp bộp".
Ta mở cửa, Tiểu Thị Tử lập tức nghênh ngang bước vào. Thấy ta có khách, Lưu Nhị Ngưu đứng dậy cáo từ. Tiểu Thị Tử chỉ hừ lạnh một tiếng "coi như hắn biết điều", sau đó gỡ một cái túi sau lưng xuống. Thằng bé lôi ra vài bộ quần áo từ trong túi, tùy tiện ném xuống đất, sau đó nhét một thứ gì đó vuông vắn vào trong tay ta.
Vẻ mặt Tiểu Thị Tử đắc ý, nói:
"Lâm Lộc, người cầm lấy đi."
"Cầm nó rồi thì không ai dám bắt nạt người nữa đâu."
Nhìn ấn tỉ Đông Cung trong tay, ta nhất thời không nói nên lời. Nếu lần trước Tiểu Thị Tử đến tìm ta là một sự tình cờ, vậy lần này là thế nào đây? Cấm vệ Đông Cung đều là lũ ăn hại cả sao?
Ta nhíu mày nhìn Tiểu Thị Tử, mím môi:
"Con lại lạc đường sao?"
"Phụ thân của con đâu?"
Tiểu Thị Tử nghiêng đầu: "Phụ thân lại cũng không thích ta."
"Ông ấy chê ta phiền, nhốt ta lại, hoặc là ném cho người khác."
Ta chậm rãi nhíu mày, trong lòng bỗng thấy trống trải. Có phải vì đại hôn sắp tới nên Ngụy Cửu Chiêu mới hết lần này đến lần khác mặc kệ Tiểu Thị Tử đến tìm ta hay không?
Lẽ nào... hắn không định nuôi nữa? Rõ ràng năm đó chính Ngụy Cửu Chiêu nhất quyết đòi có con...
Lòng ta đang rối như tơ vò thì thấy Tiểu Thị Tử lại lôi ra một con ngựa tre và một thanh kiếm gỗ nhỏ từ trong bọc hành lý ra. Thằng bé cưỡi ngựa tre, tay cầm kiếm gỗ, la hét xông vào viện vung vẩy loạn xạ làm lũ chim sẻ trên mặt đất giật mình bay tán loạn.
Ta nghe thấy nó hô:
"Có bản Thị Tử ở đây, xem ai dám ức ***** Lâm Lộc!"
Có con chim sẻ ị lên đầu nó, Tiểu Thị Tử tức giận chỉ trời mắng:
"... Con chim chết tiệt, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ bỏ đầy trứng đỗ quyên vào tổ chim của ngươi!"
Náo loạn một hồi, nó lại chạy về trước mặt ta nhìn ta bằng vẻ mặt mong chờ, ánh mắt sáng rực. Ta chưa kịp phản ứng thì đã nghe thằng bé sốt ruột thúc giục:
"Người nói ta làm cái gì cũng đều vô cùng vô cùng tốt! Lâm Lộc, người mau nói đi!"
Ta: "..."
Khó khăn lắm mới dỗ được Tiểu Thị Tử tự đi chơi, ta lôi ra hộp tiền từ ngăn tủ đầu giường, bắt đầu tính toán số bạc hai năm nay tích cóp được có đủ nuôi một đứa trẻ hay không. Còn chưa đếm xong, ta đã nghe thấy tiếng khóc the thé truyền đến từ trong viện.
12
Trong sân.
Mặt mày Tiểu Thị Tử căng thẳng, bên cạnh chân hắn ngồi một bé gái đang khóc lớn. Đứa bé là Phúc Bảo, cháu gái bảy tuổi của thím Vương.
Ta mất nửa ngày mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Ta và thím Vương là hàng xóm, thường xuyên chia nhau vài cọng hành, hai quả trứng. Vừa rồi Phúc Bảo đến chuồng gà nhà ta lấy trứng, lại bị Tiểu Thị Tử đang tuần tra lãnh địa bắt gặp.
"Kẻ trộm! Ngươi còn mặt mũi nào mà khóc?!" Tiểu Thị Tử lớn tiếng quát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!