Chương 4: (Vô Đề)

7

Khó khăn lắm mới tiễn được thím Vương đi, ta cùng Tiểu Thị Tử ngồi lên xe trâu đi đến kinh thành. Suốt dọc đường, Tiểu Thị Tử đều bặm môi. Mãi đến khi đến kinh thành náo nhiệt, ta lo lắng bị lạc nên chủ động nắm tay thằng bé, cuối cùng nó mới hừ hừ hai tiếng, chân mày thả lỏng.

Thằng bé vừa đi vừa nhảy chân sáo, vô cùng hiếu kỳ, thấy gì cũng muốn mua. Thấy ông lão bán rau bên đường dắt hai con chó mực to, nó đòi mua chó về nuôi để trông nhà cho ta.

Ta bất đắc dĩ nói: "Chó là của a công, ông ấy không bán đâu."

Tiểu Thị Tử ngẫm nghĩ một lát, lập tức ầm ĩ đòi mua cả ông lão về nhà nuôi cùng.

Ta: "..."

Cứ vừa đi vừa dừng, mãi lâu sau chúng ta mới đến được cửa cung Hoàng Thành. Ta liếc nhìn Tiểu Thị Tử đang nghiêng đầu suy tư bên một sạp hàng nhỏ, quay đầu khẽ hỏi thị vệ canh cửa cung:

"Vị quan gia này, không biết Thái Tử điện hạ đã tan triều chưa?"

Mặt mày thị vệ vốn không kiên nhẫn

"Dạo gần đây điện hạ đang chuẩn bị đại hôn, sao ngươi là..."

Lời còn chưa dứt, hắn liếc thấy Tiểu Thị Tử phía sau ta, sắc mặt lập tức biến đổi đến chóng mặt. Hắn ghé tai nói nhỏ với một thị vệ khác vài câu rồi nhanh chóng chạy vào Hoàng Thành. Chẳng bao lâu sau, từ trong cung truyền ra tiếng ồn ào náo động.

Một đám cung nhân đang vây quanh một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, rầm rộ mà tiến về phía này.

Ta kéo Tiểu Thị Tử lại: "Chúng ta chơi trò chơi nhé, được không?"

Mắt thằng bé sáng lên nhưng mặt vẫn khó chịu: "Chơi thế nào?"

Ta cười nói: "Bây giờ con nhắm mắt lại, đếm ngược mười tiếng."

"Đợi con mở mắt ra, ta sẽ tặng con một món quà, được không?"

Tiểu Thị Tử gật đầu đồng ý, còn có chút ngượng ngùng nói:

"Thật ra con cũng chuẩn bị quà cho người đó."

"Thôi được, lát nữa đưa cho người luôn!"

Nói xong, Tiểu Thị Tử lập tức che mắt lại, sốt ruột bắt đầu lớn tiếng đếm.

"Mười, chín..."

Ta đứng dậy, nhìn Tiểu Thị Tử lần cuối, sau đó xoay người rời đi. Ta nghĩ, sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa. Vừa đi chưa được bao xa, ta nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo:

"Thế Tử gia! Ngài đi đâu vậy? Khiến ta tìm mãi..."

Ta bước nhanh hơn, hòa lẫn vào dòng người. Ta vừa rẽ qua góc phố, từ phía cửa thành lập tức truyền đến tiếng khóc xé ruột xé gan:

"Nàng, nàng lừa gạt ta!"

"Hu hu, phụ thân nói không sai, Lâm Lộc giỏi lừa người nhất mà!"

8

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc không còn rõ ràng nữa.

Trong hẻm nhỏ. Ta dựa vào tường từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay.

"Cô nương..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!