Chương 3: (Vô Đề)

5

Gần đến kinh thành, chúng ta gặp phải một trận ám sát vô cùng thảm khốc. Đêm đó, năm ám vệ vì bảo vệ chủ nhân mà chết, trong số bọn họ có người từng nhét kẹo cho ta, có người nhờ ta vá áo…

Ngụy Cửu Chiêu tự mình thẩm vấn thích khách bị bắt, dùng cực hình ép hỏi thế lực đứng sau thì nhận được đáp án là Tô gia ở kinh thành. Mà Hoàng hậu nước Ngụy cũng là mẹ đẻ của Ngụy Cửu Chiêu, chính là đích nữ của Tô gia.

Khi một đao kết liễu thích khách, ánh mắt của Ngụy Cửu Chiêu tối tăm đến mức khiến người ta sợ hãi không thôi. Hắn chậm rãi lau đi vết máu nơi đuôi mắt, cười tự giễu:

"Ha, sớm nên đoán được."

Sau trận ám sát đó, chúng ta buộc phải đi đường thủy, chọn những nơi hẻo lánh hơn một chút.

Tiết thu đông. Bờ sông lau sậy kết sương trắng xóa, Ngụy Cửu Chiêu cũng càng thêm trầm mặc. Lúc này, hệ thống lại ban bố nhiệm vụ không hề đúng lúc:

[Giá trị hảo cảm của phản diện: 40%]

[Hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, phần thưởng tăng gấp đôi.]

Trong khoang thuyền. Lò đất nhỏ đỏ rực đang hun nóng rượu. Trong tiếng nổ lách tách trong lò, ta do dự lấy từ trong túi gấm ra một thứ, đưa cho Ngụy Cửu Chiêu. Đó là một con nai nhỏ được tết từ cọng cây lau sậy.

Thấy Ngụy Cửu Chiêu nhíu mày, ta vội dùng đầu ngón tay chấm trà, viết lên trên bàn: [Tặng ngươi.]

Ngụy Cửu Chiêu nhìn con nai nhỏ trong tay ta, rất lâu sau mới lên tiếng:

"Nữ nhân trước đây dùng loại đồ chơi nhỏ này để dỗ dành ta…"

"Nàng ta vì bảo vệ đích trưởng tử mà đã lừa gạt một đứa bé sáu tuổi như ta lên kiệu đi sứ nước khác."

"Còn ngươi? Lâm Lộc, ngươi là vì cái gì?"

Ta nghi ngờ hắn đang mượn cớ, bèn phản bác:

[Công Tôn tiên sinh bọn họ, cũng từng tặng ngươi đồ mà!]

Ngụy Cửu Chiêu nói: "Bọn họ trung thành với ta, là vì cầu tiền đồ.

"Ngươi và bọn họ cầu giống nhau sao?"

Ta nhất thời á khẩu, theo bản năng cúi đầu, ánh mắt né tránh. Giống nhau sao? Đại khái… là không giống rồi. Ta mang theo nhiệm vụ công lược mà đến, ngay từ đầu đã có động cơ không thuần khiết. Ta lừa gạt Ngụy Cửu Chiêu, sau đó lại tự lừa mình dối người mà đối xử tốt với hắn, mong muốn bù đắp phần nào có chút nực cười

Lúc này, ta hoảng loạn vô cùng, theo bản năng muốn trốn chạy, lại bị Ngụy Cửu Chiêu nắm chặt cổ tay. Cuối cùng ta cũng nhận ra trạng thái của Ngụy Cửu Chiêu có chút không đúng. Hắn tiến lại gần ta, gần như cố chấp muốn xác nhận điều gì đó:

"Lâm Lộc, ngươi đối xử tốt với ta, rốt cuộc là muốn cái gì?"

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên đúng lúc:

[Nhiệm vụ hôn môi sắp hết hạn, đếm ngược 10, 9...]

Thế là ta hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt theo bản năng lướt qua môi hắn. Ngụy Cửu Chiêu sững sờ, sau đó bị chọc cười:

"Ngươi thật là... to gan lớn mật."

Ta còn chưa kịp giải thích, đột nhiên có một con sóng ập đến khiến cả con thuyền lay động. Ta đứng không vững, thân mình nghiêng ngả, ngã nhào về phía Ngụy Cửu Chiêu...

6

Ta bị một đôi bàn tay nhỏ nhắn lay tỉnh. Thấy ta tỉnh lại, Tiểu Thị Tử nhíu mày hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!