Chương 18: Hết

Trên đường núi.

Ta nằm ở trên lưng Ngụy Cửu Chiêu, sốt đến mơ mơ màng màng, không phát hiện ra sắc mặt hắn tái nhợt, hơn nữa bước đi cũng xiêu vẹo. Ta đặt khuôn mặt nóng hổi lên hõm vai Ngụy Cửu Chiêu, nhẹ nhàng cọ cọ.

Ngụy Cửu Chiêu "chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Lâm Lộc, nàng có thể an phận một chút được không?"

Ta không kịp phản ứng mình đã làm điều gì sai trái, chỉ cảm thấy hắn thật hung dữ. Trong lòng ta nhất thời có chút tủi thân, nhưng lại mơ hồ cảm thấy mình không xứng đáng tủi thân. Thế là ta lí nhí mà hỏi:

"Ngụy Cửu Chiêu... Có phải ngươi rất hận ta không?"

Ngụy Cửu Chiêu hừ lạnh một tiếng:

"Đúng, ta hận nàng, ta quá hận nàng luôn rồi."

"Lâm Lộc, ta hận nàng muốn chết."

Ta nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Giây tiếp theo, có giọt nước mắt nóng hổi, từng giọt từng giọt rơi vào cổ áo Ngụy Cửu Chiêu. Ngụy Cửu Chiêu cứng đờ một thoáng, rất nhanh lại lên tiếng trào phúng:

"Lâm Lộc, nàng đang tủi thân sao?"

"Lúc trước ta hạ mình cầu xin nàng như vậy, đến dỗ ta một câu mà nàng cũng không chịu."

"Giờ nàng lại còn đòi tủi thân trước?"

Ta hít hít mũi, cảm thấy hắn nói rất có lý, ta ra nông nỗi này là đáng đời. Thế là ta vừa khóc vừa nói:

"Được. Ngụy Cửu Chiêu, vậy cứ tiếp tục hận ta đi."

Ngụy Cửu Chiêu hừ lạnh một tiếng:

"Yên tâm, ta sẽ tiếp tục như thế."

Tiểu Thị Tử đi bên cạnh đảo mắt một vòng, lắc đầu thở dài:

"Phụ thân, thật ra hận tới hận lui, phụ thân chỉ hận mẫu thân không để ý đến người thôi đúng không?"

Ngụy Cửu Chiêu tức giận đến gân xanh bên thái dương giật giật: 

"... Ngụy Niệm Thâm!"

Lại đi một lúc, Ngụy Cửu Chiêu có chút bất đắc dĩ mà xốc xốc ta lên:

"... Lâm Lộc, nàng có thể đừng khóc nữa được không?"

Không biết từ lúc nào, nước mắt của ta đã làm ướt vai hắn, giống như ông trời đã đổ một trận mưa nhỏ nhất thế giới lên bờ vai của hắn vậy.

Ta sốt đến thần trí không rõ, chỉ có thể nức nở nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi, Ngụy Cửu Chiêu."

"Ta là một người công lược, thật sự xin lỗi..."

Ngụy Cửu Chiêu không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe tiếng lẩm bẩm của ta, từng bước từng bước tiến về phía trước. Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng cam chịu mà thở dài một tiếng:

"Lâm Lộc, không cần xin lỗi nữa."

Ta khóc càng dữ dội hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!