32
Trả xong áo cưới, ta vô cùng nghiêm túc từ chối Lưu Nhị Ngưu. Ta nói ta không hề làm bộ làm tịch, những lần từ chối trước đây cũng là thật lòng, không phải cố tình làm ra vẻ.
Lưu Nhị Ngưu ngượng ngùng nói: "Lâm Lộc, xin lỗi. Trước đây ta còn tưởng cô xấu hổ..."
Trên đường về nhà, ánh trăng trong lành như nước. Tiểu Thị Tử nắm tay ta lắc lư qua lại, nhảy nhót đòi ta thưởng. Nghĩ đến biểu hiện của nhóc con trong xe ngựa, ta không khỏi mỉm cười:
"Được. Muốn gì nào?"
Tiểu Thị Tử sờ cằm suy nghĩ, còn ta âm thầm tính toán số bạc trong túi. Cuối cùng, Tiểu Thị Tử vỗ mạnh nắm đấm nhỏ vào lòng bàn tay:
"Con muốn một con hươu nhỏ đan bằng cỏ lau!"
Đôi mắt nó sáng lên lấp lánh:
"Phụ thân cũng có một con hươu nhỏ được bện bằng cỏ lau, chỉ là nó có màu đen, rất cũ, không đẹp."
"Con muốn một con mới! Đẹp hơn nữa cơ!"
Ta ngẩn người. Một cảm giác chua xót khó tả dâng lên trong lòng. Nhưng ngoài mặt, ta vẫn cười nói:
"Được, tối mai ăn cơm xong, chúng ta sẽ ra bờ sông hái cỏ lau."
...
Chạng vạng ngày hôm sau.
Xuất phát từ đầu thôn, vượt qua một ngọn đồi là có thể đến một bờ sông. Ngày thu trời thường nhanh tối, Tiểu Thị Tử xách theo một chiếc đèn lồng nhỏ.
Bên bờ sông vào ngày thu.
Tiểu Thị Tử vui vẻ chui vào bụi cỏ, không bao lâu sau đã ôm về một bó cỏ lau đầy ắp. Nhóc con ghé sát vào ta, thúc giục ta mau đan. Ta khẽ gật đầu, các ngón tay có chút lạ lẫm gấp những cọng cỏ lau.
Chẳng bao lâu sau, một con hươu nhỏ bằng cỏ lau sống động như thật đã nằm trong lòng bàn tay ta. Tiểu Thị Tử nhận lấy con hươu nhỏ, con ngươi sáng long lanh:
"Con đi hái nữa! Mẫu thân đan thêm mấy con nữa đi!"
Ta mỉm cười đáp: "Được."
Ta đan liền chín con, Tiểu Thị Tử không nỡ vứt đi con nào. Ta dùng dây cỏ xâu chúng thành một chuỗi, chen chúc nhau buộc vào bên hông đứa bé. Không biết từ lúc nào, trời đã tối hẳn. Chúng ta đang chuẩn bị lên đường về nhà thì bầu trời đen kịt lại truyền đến tiếng sấm trầm đục.
Ngửi thấy mùi tanh của đất trong không khí, Tiểu Thị Tử có chút bất an:
"Trời sắp mưa rồi sao ạ?"
Ta an ủi nó: "Đừng sợ. Ta dắt con đi."
Trên đường về, quả nhiên trời đổ mưa như trút nước. Ta cởi áo khoác ngoài làm thành mái che trên đầu Tiểu Thị Tử.
Mưa càng lúc càng lớn, dập tắt cả đèn lồng nhỏ. Trong màn đêm đen kịt, mưa giăng kín lối khiến người ta khó phân biệt phương hướng, đường núi dưới chân lại càng thêm trơn trượt khó đi. Khi đi qua một khúc quanh trên đường núi, đột nhiên Tiểu Thị Tử trượt chân, ngã nhào xuống sườn dốc.
Ta gần như theo bản năng mà kéo thằng bé vào lòng. Ngay giây tiếp theo, ta ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của thằng bé mà lăn xuống sườn dốc.
33
Khi tỉnh lại, ta đã ở dưới chân dốc, nằm trong một đống lá khô ẩm ướt. Tiếng khóc thảm thiết của Tiểu Thị Tử chui thẳng vào tai ta:
"Mẫu thân! Người đừng chết mà ——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!