Chương 12: (Vô Đề)

Ngụy Cửu Chiêu kém một nước cờ, bị ban thuốc độc mà chết trong cung. Nghe đến kết cục này, ta lạnh toát cả sống lưng. Tuy rằng từ đầu ta đã biết Ngụy Cửu Chiêu là vai phản diện, nhưng ta không biết chi tiết cốt truyện, càng không biết hắn sẽ chết thảm như vậy.

Thấy tinh thần ta đều chấn động, sắc mặt trắng bệch, hệ thống vội vàng bổ sung:

[Giao dịch ban đầu của chúng ta là: Ngài công lược vai phản diện thành công, khiến giá trị hảo cảm của hắn đạt 100%.

[Mà chúng ta sẽ khiến người thân của ngài khỏe lại, đồng thời đưa ngài trở về thế giới ban đầu.]

Hệ thống càng nói càng nhỏ giọng:

[Do sự cố lần này, ta đã xin chủ thần bồi thường đặc biệt.

[Chủ thần đồng ý, nếu cốt truyện diễn ra suôn sẻ, sau khi vai phản diện xuống đài, chủ thần có thể vì ngài mà hồi sinh hắn, đồng thời xóa đi ký ức của hắn...

[Các người có thể thoát khỏi cốt truyện, bên nhau trọn đời ở thế giới này.]

Lòng ta rối như tơ vò. Xuống xe ngựa, ta còn chưa đứng vững đã thấy tối sầm mặt mày, ngất đi.

Khi tỉnh lại, bên giường đã có rất nhiều người vây quanh. Ta ngơ ngác nhìn quanh, cố gắng ngồi dậy: "Chuyện gì thế này..."

Ngụy Cửu Chiêu ấn ta trở lại giường, động tác ôn nhu nhưng không cho phép cự tuyệt. Hắn nhìn ta chăm chú, đáy mắt đen láy tràn đầy ánh sáng:

"Lâm Lộc, nàng có tin vui rồi."

22

Ngự y đứng bên cạnh tươi cười rạng rỡ:

"Chúc mừng Lệ Vương phi, nương nương đã có thai được ba tháng."

Ngụy Cửu Chiêu giơ tay: "Thưởng."

Ta có chút hoảng hốt, tính ra đúng là đêm trước khi Ngụy Cửu Chiêu xuất chinh lần trước.

Đợi mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ta và Ngụy Cửu Chiêu, ta khẽ hỏi:

"... Vết thương của chàng?"

Ngụy Cửu Chiêu an ủi ta: "Nàng yên tâm, đã bôi thuốc rồi."

Lòng ta rối bời, "Ừ" một tiếng rồi lặng lẽ xoay người, quay lưng về phía Ngụy Cửu Chiêu đang ngồi bên mép giường.

Một lát sau, bên giường lún xuống. Ngụy Cửu Chiêu ôm ta từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào sau tai. Hắn đặt một bàn tay lên bụng ta nhẹ nhàng xoa, vùi mặt vào cổ ta, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Lâm Lộc, ta sắp làm cha rồi."

Ta có chút ngứa ngáy, nhíu mày quay đầu trừng hắn, lại đột nhiên ngẩn người. Chỉ thấy khóe miệng Ngụy Cửu Chiêu nở một nụ cười, nụ cười thuần khiết như trẻ thơ.

Tâm tư của hắn sâu kín, xưa nay không lộ vui buồn ra ngoài. Những năm qua, ta tận mắt chứng kiến Ngụy Cửu Chiêu đeo lên chiếc mặt nạ ôn văn nhã nhặn, nói cười bày binh bố trận, từng bước một leo lên vị trí cao như ngày hôm nay...

Dường như đã rất lâu rồi hắn chưa nở nụ cười vui vẻ như vậy.

Ta há miệng, lắp bắp nói: "... Ngụy Cửu Chiêu, chàng rất muốn đứa bé này sao?"

Ngụy Cửu Chiêu nhướng mày: "Nàng không muốn ư?"

Thấy ta im lặng, hắn siết chặt vòng tay, mang theo chút bá đạo trẻ con, ôm ta càng chặt hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!