20
Rời khỏi cung Vị Ương.
Chưa đi được bao xa, Ngụy Cửu Chiêu đột nhiên loạng choạng. Ta giật mình, vội vàng đỡ lấy hắn. Lúc này, ta mới phát hiện vạt áo sau lưng Ngụy Cửu Chiêu đang chậm rãi thấm ra từng vệt máu. Hắn gần như không còn bao nhiêu sức lực, phải chống vào ta mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch như tuyết, mày chau chặt lại, gắng sức kìm nén hơi thở dồn dập.
Ta run rẩy đưa tay bịt miệng, khẽ hỏi:
"Chuyện... chuyện gì vậy?"
Đại thái giám Lý công công đi theo hầu hạ bên cạnh là người của Ngụy Cửu Chiêu. Hắn khẽ giải thích với ta:
"Chủ tử đại thắng trở về triều, danh tiếng lừng lẫy."
"Có vài tướng sĩ trong quân đùa giỡn mà gọi chủ tử là... Cửu Thái Tử."
Ta nhất thời sửng sốt, sau khi nghĩ thông suốt rồi thì cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lý công công hạ giọng:
"Sau khi Bệ hạ biết chuyện này thì vô cùng giận dữ, cho gọi chủ tử qua dạy dỗ một trận…"
"Còn... Còn dùng hình."
Ta ngơ ngác lặp lại: "... Dùng hình?"
Lý công công gật đầu: "Hình trượng."
Hôm nay rõ ràng là yến tiệc dành cho Ngụy Cửu Chiêu. Nhưng chỉ vì thế lực của Ngụy Cửu Chiêu trong quân vượt qua Thái tử mà Hoàng đế dùng hình trượng với hắn.
Từ đầu đến cuối, dù Ngụy Cửu Chiêu có tài giỏi đến đâu, hoàng đế cũng chỉ muốn hắn làm tốt vai trò của một viên đá mài đao. Hắn muốn Ngụy Cửu Chiêu tranh tài cùng Thái tử nhưng lại sợ khối đá mài này sắc bén quá mức, mài hỏng cả lưỡi đao mà hắn đích thân lựa chọn.
Lý công công thở dài:
"Nô tài vốn định đưa điện hạ ra khỏi cung, trở về phủ.",
"Nhưng điện hạ lo lắng Hoàng hậu nương nương làm khó ngài, cho nên vẫn chạy đến."
Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén đầu ngón tay run rẩy, cởi áo khoác lông chồn khoác lên vai Ngụy Cửu Chiêu, che đi vết máu sau lưng hắn.
Ta dìu hắn, chậm rãi bước về phía cổng cung. Khi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, chợt nghe thấy một tiếng gọi:
"Cửu đệ?"
Ánh mắt Nguỵ Cửu Chiêu chợt trở nên sắc lạnh: "Là thái tử."
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lập tức đứng thẳng người, trên gương mặt trắng bệch bỗng hiện lên một nụ cười hoàn hảo không tì vết, cúi người cung kính nói:
"Thái tử điện hạ."
Thái tử tiến lại gần:
"Cửu đệ thật có nhã hứng. Đã trễ thế này rồi còn đi ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên sao?"
Một nỗi bất an không rõ nguyên do trỗi dậy trong lòng ta, giọng nói của thái tử, sao lại nghe... quen thuộc đến vậy?
Ta giật mình quay đầu. Trong khoảnh khắc ánh đèn cung u tối chiếu lên gương mặt của thái tử, đồng tử ta bỗng co rút lại đến mức chỉ còn bằng đầu kim…
Năm ta mười tuổi, khi bị nhốt vào trong tủ bát, có một người liều mạng đánh ngã đám nhóc bắt nạt ta, cứu ta ra khỏi bóng tối. Lúc ấy, trên gương mặt hắn vương đầy máu mũi, nói với ta:
"Tiểu Lộc, đừng sợ, ca ca đến rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!