Chương 1: (Vô Đề)

Sau sáu năm thất bại trong việc chinh phục phản diện lạnh lùng. Hệ thống lại tìm đến ta một lần nữa:

[Đứa bé năm xưa ngươi để lại cho phản diện…

[Nó tìm được bức vẽ của ngươi, khóc lóc đòi gặp ngươi.]

Sáu năm trước, Ngụy Cửu Chiêu phát hiện ta là người công lược, độ hảo cảm dành cho ta từ 99% rớt thẳng xuống -100%.

Sau đó, hắn trở thành chủ nhân Đông Cung, còn ta sinh hạ đứa bé, kéo lê thân thể suy yếu rời khỏi Kinh thành.

Ta đang ngẩn người, trước mắt đột nhiên hiện lên dòng bình luận:

[Nàng chính là mẹ ruột của nhóc con sao? Bình thường quá, khác xa so với nữ chính rạng rỡ như ánh mặt trời.]

[Nhóc con ơi nhà ngươi hồ đồ quá! Loại nữ nhân tâm cơ này không xứng làm mẹ ngươi đâu!]

[Yên tâm đi, đợi nhóc con này biết được chân tướng năm đó nữ phụ vứt bỏ nó, sẽ hoàn toàn chán ghét nàng ta thôi.]

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

1

Ta mở cửa.

Trong màn đêm đặc quánh, đứng bên ngoài cửa là một bé trai khoảng năm sáu tuổi trắng trẻo dễ thương, mặc một thân gấm vóc dệt kim, thoạt nhìn không phải con nhà bình thường.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của ta dường như ngừng lại. Sau đó "bụp" một tiếng đóng sầm cửa. Ta chống người trên cửa, tim đập như trống trận. Sao lại giống nhau đến thế này? Đôi mày đôi mắt của đứa trẻ này, quả thực giống với Ngụy Cửu Chiêu như đúc. Bé trai bên ngoài ra sức đập cửa:

"Mở cửa ra! Ngươi mở cửa ra đi!"

Thấy ta mãi không có phản ứng, đứa bé tức giận đến mức nhảy dựng lên. Hắn đá cửa liên tục, cuối cùng oà khóc lớn. Thấy thế, dòng bình luận cũng có chút không đành lòng:

[Nữ phụ cứ đối xử với con ruột của mình như vậy… Cũng tàn nhẫn quá rồi đấy?]

[Năm đó nàng ta làm ra chuyện như vậy. Hiện tại không dám nhận con trai cũng là bình thường, coi như nàng ta cũng tự biết xấu hổ.]

Năm đó công lược thất bại, ta vừa sinh con đã rời khỏi Đông Cung. Ta sống lay lắt, dưỡng sức vài năm thân thể mới tốt lên. Sau đó mở một quán bán bánh bao ở vùng ngoại ô Kinh thành này.

Nhóc con bên ngoài cửa càng khóc càng lớn tiếng. Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở cửa dẫn người vào trong. Nhóc con vào nhà rồi vẫn còn khóc nức nở.

*****ên nó hung hăng đá mấy cái vào ngưỡng cửa để trút giận, sau đó trừng mắt nhìn ta, dường như bản thân phải chịu uất ức đến tột cùng. Trong lòng ta chua xót, khẽ thở dài một tiếng rồi đóng cửa lại. Ta vừa quay người, nhóc con còn đỏ hoe mắt đã giương cằm lên, hướng về phía ta ra lệnh:

"Lâm Lộc, ta đói bụng!"

Ta không hỏi hắn vì sao lại biết được tên ta, chỉ lặng lẽ đi hâm nóng một lồng bánh bao chay. Sau khi đặt bánh bao lên bàn, đứa bé gạt đũa, dùng tay bốc bánh bao nhét vào miệng. Ta không ngờ cách thằng bé ăn uống lại tệ đến vậy, nhất thời hơi nhíu mày nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: 

"Ăn chậm thôi, cẩn thận nóng."

Thấy nó cắn một miếng bánh bao, ta cân nhắc hỏi:

"Ngươi tên là gì? Có phải bị lạc không? Người lớn trong nhà đâu rồi?"

Thằng bé nhai nhóp nhép, giọng điệu mơ hồ:

"Ưm… Bọn họ đều gọi ta là Tiểu Thị Tử."

Ta còn muốn truy hỏi thêm một chút thì lại thấy mặt thằng bé nhăn lại, đột nhiên "oa" một tiếng nhổ bánh bao ra:

"Phì phì, khó ăn quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!