Tùy Thất thật sự không ngờ, người cuối cùng thành công tốt nghiệp lại là Tả Thần trông có vẻ không giỏi khoản thủ công nhất.
Ngón tay của anh ta linh hoạt đến bất ngờ, học cũng rất nhanh, tuy tốc độ vẫn chưa bằng cô, nhưng kỹ thuật tinh xảo, mũi đan đều đặn.
Tùy Thất vui mừng khen ngợi: "Anh Thần, anh rất có năng khiếu đấy."
Kim đan trong tay Tả Thần bay múa, anh ta gật đầu nói: "Nhan sắc là ưu điểm không đáng kể nhất của tôi mà."
Kỹ thuật của Muội Bảo và Thẩm Úc thì tệ như nhau, sai mũi, tuột mũi, mũi đan lộn xộn, khó có thể đảm đương trọng trách đan len.
Cuối cùng, Tùy Thất và Tả Thần ngồi cạnh nhau dưới ánh đèn, thoăn thoắt đan găng tay, thỉnh thoảng còn ghé sát vào nhau thấp giọng bàn bạc mấy câu.
Thẩm Úc học nghề thất bại quay về bên đống lửa, tiếp tục công việc thêm củi của mình.
Muội Bảo thì cười hì hì ôm cuộn len, phụ trách kéo len thả len cho hai nghệ nhân.....
Đan từ chiều đến tối, Tùy Thất thành công đan cho Muội Bảo một đôi găng tay đeo cổ, cô nhóc Muội Bảo đeo vào rồi thì không nỡ tháo ra nữa.
"Oa! Đã mềm mại lại còn ấm áp nữa." Cô nhóc lấy tay ôm mặt, hai mắt cong cong nói: "Em thích lắm."
Tùy Thất cười xoa đầu cô nhóc một lúc lâu.
Tác phẩm trong tay Tả Thần đã hoàn thành được hơn phân nữa, đan cả buổi chiều, bụng đã đói đến reo lên.
"Đan thứ này cũng khá mệt người đấy." Anh ta nhắm mắt dựa vào vách đá: "Ăn cơm xong rồi thì tiếp tục."
Tùy Thất thuận miệng nói: "Tối nay chúng ta ăn cơm với sườn ram nhé?"
Muội Bảo đồng ý vô điều kiện, Tả Thần nghe hết theo bếp trưởng.
Thẩm Úc dùng hành động bày tỏ thái độ, đứng dậy bắt đầu vo gạo.
Bốn người hợp sức, làm rồi ăn sạch bữa tối đủ cho tám người ăn, ai nấy đều no đến bám tường, đi vòng quanh trong hang động để tiêu cơm.
Tả Thần cảm thán: "Cứ ăn như vậy nữa, sau khi trò chơi kết thúc, e là tôi sẽ béo lên mười kí mất."
Tùy Thất thấu hiểu lòng người nói: "Vậy ngày mai chúng ta ăn đồ khô nhé."
Ba người đồng loạt giơ tay ra kiểu Nhĩ Khang: "Không!"
"Béo lên mười kí thì có là gì, không thể phụ lòng món ngon được."
"Trong thế giới mạt thế lạnh giá khắc nghiệt, nó không chỉ là thức ăn, mà còn là sự an ủi cho tâm hồn."
"Em mới chín tuổi, đang là tuổi ăn tuổi lớn mà."
"Rất tốt." Tùy Thất chân thành mỉm cười: "Biết mọi người cũng là người thích ăn, tôi yên tâm rồi, béo một mình không bằng cả đám béo."
Trong Kho Hàng Tuỳ Thân, hai phần ba thức ăn là các loại thịt, nhưng rau củ và trái cây thì rất ít.
Cô thuận theo ý mọi người báo món chính ngày mai: "Ngày mai sắp xếp làm một bữa chân cừu nướng."
"Tuyệt vời!"
Sau khi đi dạo tiêu cơm xong, bốn người cảm thấy buồn ngủ, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, lập tức chui vào trong tấm chăn ấm áp, chìm vào giấc ngủ sâu.
Đội Trốn Khỏi đã sống mấy ngày nhàn nhã chỉ ăn, ngủ, đan len trong hang động sa thạch ẩn mình này.
Tùy Thất và Muội Bảo, mỗi người có hai đôi găng tay, một chiếc mũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!