Sau khi bôi thuốc xong, cơn đau giảm đi rất nhiều, Thẩm Úc cảm thấy vết thương chỉ còn hơi tê tê.
Cậu ta áy náy nói: "Xin lỗi, đều tại tôi không cẩn thận trượt chân, làm liên lụy đến mọi người."
"Nói những chuyện đó làm gì." Tả Thần dùng ngón tay gõ lên đầu cậu ta một cái: "Chúng ta là một đội, lợi ích chia sẻ, rủi ro cùng gánh."
Thẩm Úc bị gõ đến ngẩn người, sờ cái đầu hơi đau, ngơ ngác một lúc lâu.
Muội Bảo vỗ tay nói: "Câu này của anh Thần rất có lý."
"Anh Thần nói hay lắm." Tùy Thất cười đập tay với Tả Thần, kết quả cả hai đều mặt nhăn mày nhó "áu" lên một tiếng.
Trên đường trượt xuống, lòng bàn tay của bọn họ đều bị cứa ra rất nhiều vết thương.
Tùy Thất lắc bàn tay bị đau, nắm lấy tuýp gel làm lành vết thương nhanh, bóp ra lòng bàn tay xoa đều, những vết thương nhỏ nhanh chóng hết đau đóng vảy.
Cô nắm lấy tay Muội Bảo xem xét, mới phát hiện phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ tay phải cô nhóc đã bị mài rách.
Nhìn thôi đã thấy đau, nhưng cô nhóc lại im lặng chịu đựng đến bây giờ.
Tùy Thất nhẹ nhàng thổi cho cô nhóc, bôi một lớp gel dày, đưa ngón út ra móc ngoéo với cô nhóc: "Sau này bị thương phải nói cho chị biết ngay, có được không?"
Muội Bảo móc lấy ngón út của cô, xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ, xoay một vòng ngược chiều kim đồng hồ, cười nói: "Em biết rồi, chị Tùy."
Tả Thần nhăn mặt lấy tuýp gel từ tay Tùy Thất, bôi lên vết thương, lại bôi thêm một lớp lên tay phải Thẩm Úc.
Sau khi bốn người xử lý xong vết thương, nghỉ ngơi một lát.
Đợi gió bớt thổi, Tả Thần tính leo xuống vách đá với Thẩm Úc, thám thính hang động sa thạch kia.
Thẩm Úc cởi chiếc áo lông vũ mặc chưa được một ngày đã vinh quang về hưu, thay một chiếc mới.
Tả Thần cầm xẻng, xúc đi lớp tuyết đọng lại ở mép vực, để lộ nền sa thạch màu đỏ, móc chặt móc câu phi trảo vào khe đá.
Sau khi kéo thử hai lần đảm bảo không bị lỏng, anh ta đưa lưng về phía Thẩm Úc hơi cúi người: "Lên đi, anh Thần cõng cậu."
Cánh tay trái của Thẩm Úc quả thực không dùng sức được, cậu ta tiến lên hai bước, không quá quen thuộc nằm sấp lên lưng Tả Thần.
Tả Thần đứng thẳng người dậy, sau khi nhận ra sự cứng đờ của Thẩm Úc, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ hai cái lên đùi ngoài của cậu ta: "Thả lỏng chút đi, không làm cậu ngã đâu."
Thẩm Úc cố gắng thả lỏng, thả lỏng thất bại, hai tay chống lên vai Tả Thần, lưng thẳng tắp.
Tả Thần dùng dây thừng buộc chặt Thẩm Úc lên lưng mình, sau đó buộc đầu dây thừng vào đuôi dây xích thép, đảm bảo độ dài cũng đủ.
Tùy Thất ở bên cạnh dặn dò: "Trên vách đá có tuyết, cẩn thận trơn trượt, đặt chân vững hẵng bước xuống."
"Ừm, yên tâm đi."
Tả Thần tìm được điểm đặt chân và điểm bám thích hợp ở mép vực, bắt đầu từ từ leo xuống.
Muội Bảo nắm lấy dây xích thép, Tùy Thất đạp lên phi trảo, chỉ cần có chút động tĩnh, hai người bọn họ sẽ lập tức kéo hai người kia lên.
"Nghiêng về phía đông một chút." Thẩm Úc ghé vào tai Tả Thần thấp giọng chỉ đường cho anh ta.
Tả Thần nhận lệnh, chậm rãi cẩn thận di chuyển trên vách đá trơn trượt.
Giữa vách đá cheo leo, gió tuyết không ngừng, Tả Thần cõng Thẩm Úc liên tục leo xuống.
Cuối cùng ở vị trí cách đỉnh vách đá khoảng 30 mét, hai người thành công phát hiện ra cửa hang động sa thạch có màu sẫm hơn nhiều so với những ngọn núi xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!