Để nâng cao tỷ lệ sống sót, mọi người đều lựa chọn lập đội với những người có thực lực mạnh mẽ hoặc bạn bè quen thuộc.
Sau khi nghe Lâm Phong chế nhạo, Tùy Thất khẽ ngước mắt lên, mặt mày vô cảm nhìn anh ta: "Anh là ai thế? Ăn phải rắm à, miệng thối như vậy."
Nói xong thì tự tìm một góc không người, khoanh tay đứng đó.
Lâm Phong tức đến nghẹn họng, không nói nên lời, để nguyên mái tóc bị rắm thổi rối tung, đ.ấ. m n.g.ự. c dậm chân.
Tùy Thất thấy cảnh này, trong lòng âm thầm cảm thấy sảng khoái: "Dám nguyền rủa tôi sao, không chọc anh tức c.h.ế. t thì bà đây thua."
Cô vừa định thu hồi ánh mắt, lại chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, theo trực giác ngước mắt nhìn lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt màu xanh xám tựa như sương mù.
Đôi mắt kia tràn ngập hàn ý, như hồ nước xanh thẳm bị sương lạnh lẽo che phủ, mấy lọn tóc bạc lòa xòa rũ xuống vầng trán lạnh lùng, làm dịu đi vài phần hung ác giữa lông mày.
Mái tóc bạc dài đến eo sau lưng xoăn nhẹ, trong khoang phi thuyền tối tăm tỏa ra ánh sáng bóng mượt như lụa.
Anh ta giống như một nhân vật xuyên không trực tiếp từ thế giới manga, tinh xảo đến mức không giống người thật.
Hai người nhìn nhau chưa đầy nửa giây, ánh mắt đối phương đã hững hờ lướt qua Tùy Thất, nhìn về phía đồng đội bên cạnh.
Tùy Thất nhìn chằm chằm màu tóc đẹp đẽ hiếm thấy của anh ta một lúc lâu, nhịn không được siết chặt ngón tay: Muốn cắt.
Trong lòng cô đang cuộn trào một trăm lẻ tám cách 'phạm tội' để chiếm lấy mái tóc xoăn màu bạc đó làm của riêng, cuối tầm mắt bỗng xuất hiện một khuôn mặt ngự tỷ trông có vẻ khó chịu.
Là đồng đội đứng bên cạnh chàng trai tóc bạc đẹp như xé truyện bước ra, cô ta khó chịu nhíu mày: "Nhìn cái gì?"
Lúc này Tùy Thất mới nhận ra mình đã nhìn hơi lâu, cô chớp mắt, cười xấu hổ rồi dời mắt đi.
Vừa dời mắt đi, Tùy Thất đã thấy một thiếu niên gầy gò đang đứng một mình ở góc xéo đối diện. Cậu ta cúi đầu, mái tóc đen che khuất nửa khuôn mặt khiến người khác không nhìn rõ mặt, đôi môi hơi lộ ra tái nhợt.
Cả người đối phương chìm trong ánh sáng mờ ảo, hiện lên vài phần u ám.
Người này quả thật hợp nhãn cô.
Thay vì chờ đợi để được chia đội, chi bằng chủ động tấn công.
Tùy Thất nhanh chân đi đến bên cạnh cậu ta, nói thẳng: "Chào cậu, tôi là Tùy Thất, lập đội không?"
Thẩm Úc nâng mí mắt nhìn người vừa đến, không chắc chắn lắm hỏi: "Tôi sao?"
Cô nhìn quầng thâm to đùng dưới mắt cậu ta, sững sờ mất vài giây: "Đúng vậy."
Thẩm Úc không trả lời, chỉ cúi người vén ống quần bên phải lên, để lộ chân giả sinh học màu trắng bạc.
"Tôi không thể thực hiện các hoạt động thể lực cường độ cao trong thời gian dài."
Cậu ta nói xong, lặng lẽ chờ cô quay người rời đi, trong trò chơi sinh tồn mạt thế tàn khốc này, không ai đi chọn một người khuyết tật làm đồng đội, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng ngay lúc cậu ta thất vọng cụp mắt xuống, lại nghe thấy người trước mặt bật cười một tiếng, nói: "Trùng hợp thật, tôi cũng vậy, còn là cái loại chạy xong 800 mét là phế luôn ấy."
Thẩm Úc kinh ngạc ngẩng đầu, ý cười trong mắt Tùy Thất vẫn chưa tan: "Chúng ta đúng là đồng đội trời định."
Hai người chạm quang não vào nhau, xác nhận lập đội.
Thẩm Úc vẫn còn ôm quang não ngẩn ngơ xuất thần, Tùy Thất đã nhanh chóng nhắm vào đồng đội thứ hai… anh chàng đầu đinh ngầu lòi đang ngồi một mình trong góc tường.
Chiều cao thoạt nhìn trên 1m85, cả người tỏa ra khí thế 'Anh đây rất mạnh, đừng chọc vào', không biết tại sao lại lẻ loi.
Tùy Thất di chuyển linh hoạt, xuyên qua đám đông đi đến trước mặt anh ta: "Anh trai này, có muốn lập đội không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!