Muội Bảo đã sớm nóng lòng muốn thử: "Anh Thần, em có thể sờ một chút không?"
Thẩm Úc cũng ló đầu ra từ sau gương: "Tôi cũng muốn sờ."
Tả Thần hào phóng đưa tai đến trước mặt hai người: "Cứ tự nhiên!"
Thẩm Úc và Muội Bảo lập tức không khách sáo ra tay.
Lúc vươn vai ngồi dậy, Tùy Thất đã thấy Muội Bảo và Thẩm Úc một trái một phải cầm tai mèo trên đầu Tả Thần nghịch ngợm.
Cô bình tĩnh nhìn hai chiếc tai mèo kia, giơ tay véo mặt mình.
Đau, không phải mơ.
Hay lắm, cô rất thích kiểu diễn biến thế này.
Khoảnh khắc tay rút khỏi mặt, cô bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ giữa các ngón tay, dường như ở giữa có kẹp thứ gì đó.
Tùy Thất cúi đầu nhìn, không ngờ giữa mười ngón tay lại lặng lẽ mọc ra một lớp màng trong suốt.
Viền màng nhuốm màu tím khói nhạt màu, khi xoay lòng bàn tay còn có thể thấy những đốm sáng lấp lánh.
Tùy Thất khen ngợi bản thân: "Lớp màng này mọc thật tinh xảo."
"Chị Tùy." Tả Thần vẫy tay với cô, đưa ra lời mời gọi: "Đến sờ tai mèo của anh Thần này."
Tùy Thất vui vẻ bước tới, nắm sợi lông tơ dài màu đen trên tai mèo.
Cô đăm chiêu, hỏi: "Anh Thần, không phải anh là mèo Maine Coon đấy chứ?"
Tả Thần chấp nhận rất nhanh: "Vậy thì tuyệt quá, ngầu cực."
Ánh mắt Thẩm Úc bên cạnh khẽ động, bàn tay đang xoa nắn tai mèo lặng lẽ di chuyển đến chỗ cằm Tả Thần, nhẹ nhàng gãi ngứa.
"Ừm." Tả Thần lập tức ngẩng cằm lên, nắm lấy cổ tay Thẩm Úc, nói: "Thoải mái lắm, gãi thêm cho tôi đi."
"Anh Thần." Tùy Thất lắc đầu: "Mèo hóa hơi nhanh nhỉ."
Tả Thần híp mắt lại: "Sau này xin hãy gọi tôi là anh Mèo."
Cô thuận theo gọi: "Được thôi, anh Mèo."
Muội Bảo cười hì hì đưa tay nhỏ ra, cũng gãi phần cằm bên trái của Tả Thần.
Anh ta thoải mái xoay cổ, tận hưởng dịch vụ gãi ngứa toàn diện, chẳng mấy chốc đã nằm lên đùi Thẩm Úc.
Thẩm Úc nhìn dáng vẻ giống mèo của anh ta, không khỏi có chút lo lắng: "Nếu giá trị dị hóa của anh Thần vẫn tiếp tục tăng lên, có khi nào sẽ xuất hiện tình trạng dị hóa gây tử vong giống như những người thú kia không?"
Tả Thần mở to mắt: "Không thể nào."
Câu trả lời của Tùy Thất vô cùng chắc nịch: "Chắc chắn là không."
Cô khoanh chân ngồi xuống, ung dung nói ra phân tích của mình.
"AIR-Y12 là thủ phạm gây ra dị hóa, nhưng có lẽ chỉ khi hàm lượng Y12 trong m.á. u đạt đến một trị số nhất định mới khiến cấu trúc gen thay đổi, tạo ra phản ứng dị hóa gây tử vong."
Thẩm Úc đồng tình với cách nói của cô: "Đúng vậy, hẳn là sẽ có một giá trị giới hạn."
Tả Thần chỉ lên đỉnh đầu mình: "Có phải là giá trị dị hóa này không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!