Công việc ở công trường vừa mệt vừa bẩn, Trần Nghiêu lại làm việc cực kì chăm chỉ.
Buổi trưa, mấy đồng nghiệp ngồi đang ngồi xổm bên đường, mỗi người cầm trong tay một hộp cơm bằng sắt, trong hộp cơm là cải thảo xào tôm, mỗi người hai cái màn thầu.
Theo thường lệ, cơm công nhân đều là cải thảo xào, hiếm hoi có lúc trông thấy ít thịt。Hôm nay coi như là được thêm thức ăn, một người vậy mà được hẳn hai con tôm.
Không có chỗ ngồi ăn, bọn họ đều ngồi dưới đất ăn cho tiện, dưới đất đều là bụi và vôi trát, bẩn vô cùng. Dù sao trên người cũng chẳng sạch sẽ, bọn họ cũng chẳng thèm để ý những cái tiểu tiết đó.
Gió thổi qua, cát bụi ở xung quanh cũng bị gió thổi rơi vào khay cơm, bọn họ vẫn mặt không đổi sắc mà tiếp tục ăn. So với việc bị đói thì chút bụi bẩn này căn bản không đáng nhắc tới.
Đối với những người như bọn họ mà nói, lấp đầy bụng là điều quan trọng nhất.
Trần Nghiêu ngồi dưới đất, đặt hộp cơm lên chân, một tay cầm đũa, tay còn lại cầm chiếc bánh màn thầu, nhìn con tôm bên trong hộp cơm.
Đột nhiên hắn nhớ lại đã từng có một ngày, hai người đi đến chợ mua rau, khi đi ngang qua sạp hàng hải sản, Chu Mi nhìn chăm chú không dời mắt.
Hôm ấy, trong chợ bán thức ăn rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt, Chu Mi đứng trong đám người. Có chiếc lều bị thủng một lỗ trên đỉnh đầu, ánh sáng mặt trời xuyên qua cái lỗ đó, chiếu lên người cô.
Hôm ấy, hai người bọn họ chỉ mua mỗi ít rau đã héo úa.
Trần Nghiêu vẫn luôn biết, Chu Mi thích ăn hải sản.
Lúc mới ở bên nhau, Trần Nghiêu có chút tiền, có thể thường xuyên dẫn cô đi ăn đồ ngon.
Sau đó, hắn không còn tiền nữa, cái gì cũng không phải. Ngay cả lo cho người phụ nữ của mình ăn chút đồ ngon, hắn đều không làm được.
Nhớ lại lần trước quay về, hắn không có nói trước với cô.
Vừa mới bước vào căn phòng nhỏ nơi cô sống hắn liền trông thấy cô gái nhỏ của hắn đang cầm cái màn thầu khô khốc gặm từng miếng, một bữa ăn chỉ vỏn vẹn màn thầu khô cùng nước trắng.
Trái tim hắn lúc đó, đau đớn như thể bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Mấy tên công nhân khác nhìn thấy hắn ngơ ngác ngồi đó, cơm cũng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trong hộp. Không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, có rất nhiều người đến nơi này kiếm sống, nhưng mà để kiếm người đẹp trai như hắn thì đúng là hiếm có khó tìm. Trông hắn da dẻ mịn màng như thế, ai đều cho rằng hắn sẽ chẳng làm được bao lâu, ai ngờ lại có thể kiên trì đến bây giờ.
Đôi vai và đôi bàn tay đã bị đá mài mòn đến độ thô ráp, bong tróc từng lớp da, hắn vẫn như trước đây không hề rên lấy một tiếng, vùi đầu vào làm việc. Không than mệt, không kêu khổ, mỗi lần được phát lương thì nhận, từ trước đến nay không bao giờ tiêu pha phung phí.
Mọi người cũng không hiểu con người hắn cho lắm, trong lúc giải lao, hắn sẽ ở một mình trong một góc, tay cầm một tấm ảnh và ngắm nhìn.
"Thất thần ở đó làm gì, sao không ăn cơm?
Có người hỏi hắn như thế.
Trần Nghiêu lắc đầu, hỏi người bên cạnh, "Ca, có túi nilon không?"
"Cần món đồ chơi này làm cái gì thế?" người đàn ông đứng bên cạnh thường xuyên cùng Trần Nghiêu cùng nhau làm việc, là kiểu quan hệ giường trên giường dưới trong kí túc xá, mối quan hệ cũng coi như thân thiết.
"Em muốn gói hai con tôm này lại, đợi đến mai mang về cho người bạn gái ăn."
"Cô ấy thích nhất ăn món này."
Trần Nghiêu vừa cười vừa nói.
Hắn cười rộ lên trông rất đẹp, làm người khác cảm thấy dù cho hắn có bị tất cả áp lực cuộc sống đè lên cũng không đánh mất đi tinh thần phấn chấn và hy vọng, dù cho đã rơi vào hoàn cảnh này thì trong đôi mắt ấy vẫn sáng rực như trước. Đọc thê𝗆 các chương 𝗆ới tại ﹎ t𝑟𝙪𝗆 t𝑟𝙪𝒚en. 𝙑N ﹎
Trần Nghiêu tự hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng Chu Mi thấy hắn mang về cho cô hai con tôm, đôi mắt hơi nheo nheo lại, nét mặt vui vẻ.
Hắn tưởng, cô nhất định sẽ khen hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!