Khi đến người thứ năm sờ soạng đầu Trần Nghiêu, hỏi hắn vì sao thay đổi kiểu tóc, Trần Nghiêu thật sự nhịn không nổi nữa rồi, đẩy ra người vừa mới chuẩn bị duỗi tay về phía hắn.
"Mẹ nó, ai làm mày sờ đầu ông đây."
Trần Nghiêu thật sự bực mình, vốn dĩ tâm trạng đã khó chịu, sau lại có mấy người cứ đến xoa đầu hắn, con mẹ nó phiền chết đi được.
Người bị đẩy ra vẻ mặt xấu hổ, may là Lưu Đông giải vây giúp người nọ.
"Không việc gì, không việc gì, đây là người trong lòng Nghiêu ca cắt cho hắn, người khác không được động đến." Lưu Đông hi hi ha ha mà chen vào giữa hai người.
Ngưởi nọ cũng không so đo gì nữa, liếc Trần Nghiêu một cái rồi xoay người rời đi.
"Được rồi ca, đầu cắt thì cũng cắt rồi" Lưu Đông vỗ vỗ bả vai Trần Nghiêu, an ủi hắn: "huống chi đây vẫn là chị dâu tương lai cắt cho."
"Cũng chỉ là mái tóc mà thôi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ dài lại thôi."
Trần Nghiêu nghe mấy lời này trong lòng mới dễ chịu hơn chút.
Hắn cầm đôi đũa trong tay, dáng vẻ hờ hững mà gắp thức ăn trong đĩa.
Trong nhà máy toàn là người, ồn ào vô cùng. Người đã lấy được thức ăn rồi thì tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gẩy gẩy thức ăn. Người còn chưa lấy được thì vẫn phải xếp hàng đợi.
Bởi vì chuyện cắt tóc nên Trần Nghiêu vẫn luôn thấy mất hứng không vui, đến ăn cũng lười ăn.
"Ca, buổi tối có đi phòng ca nhạc không? Chúng ta đi khiêu vũ đi."
"Tan ca thay đồng phục rồi đi nhé."
Vào buổi tối, mấy anh em ở chung kí túc xá thường đi phòng ca nhạc hoặc là đi ăn đồ nướng, người trẻ tuổi sức lực tràn trề, thỉnh thoảng còn gây sự đánh lộn.
Mấy ngày này, Lưu Đông vẫn luôn nghĩ về chuyện này, chỉ đợi đến tối hôm nay mưới có thời gian để đi.
"Không đi."
Trần Nghiêu lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi, kẹp điếu thuốc vừa mới châm ở trên tay, đưa lên miệng hút một hơi, chỉ trong chốc lát khói đã bay lượn lờ xung quanh.
Thế nên buối hôm hôm ấy, khi mà mọi người đều đi đến phòng ca nhạc thì Trần Nghiêu lại đi đến chợ đêm một mình.
Hiếm khi, người như Trần Nghiêu không sợ trời, không sợ đất mà trong khoanh khắc ấy lại như tên nhóc choai choai mới lớn, hắn cứ đứng trước cửa tiệm hớt tóc lưỡng lự không dám bước vào trong.
Hắn cứ do dữ mãi, nếu đi vào thì nên nói gì bây giờ?
May mà Lưu Đông không có đi theo hắn đến đây, nếu không bộ dạng này mà bị hắn ta nhìn thấy thì kiểu gì cũng trêu chọc hắn mấy ngày mới thôi.
Mãi cho đến khi trong tiệm hớt tóc truyền ra âm thanh của ai đó, Trần Nghiêu mới cau mày bước vào bên trong.
Hôm nay Chu Mi gặp phải một vị khách rất phiền phức, bà chủ lại có việc phải đi ra ngoài một chuyến, kêu cô phải cắt tóc cho vị khách này.
Nhưng hôm nay hành động của tên khách này lại chẳng đứng đắn chút nào, luôn động tay động chân với cô không thì nói mấy lời cợt nhả chòng ghẹo. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tr𝘶𝓎ệ𝐧 tại ⩶ T𝚁𝘶MT𝚁 U𝘠EN.v𝐧 ⩶
"Em gái mới đến đây à? Anh đây cũng thường ghé qua đây cắt tóc đấy."
"Hôm nay chúng ta cũng coi như quen biết rồi nhỉ."
Người này vừa nói vừa định nắm lấy tay Chu Mi.
Chu Mi cũng phản ứng rất nhanh, cô nhăn mày tránh thoát khỏi hắn, nhưng người này vẫn không chịu thôi.
"Em gái làm ở đây một tháng được được bao nhiêu, nếu không thì đi theo anh đây đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!