Giây phút này, Tống Tri Hòa đột nhiên nhớ ra, có chút kinh ngạc nhìn cậu ta: "Cậu là Trần Thư Văn."
Trần Thư Văn: "……"
Cậu nhớ là hình như mình vừa mới tự giới thiệu rồi mà.
"Ách," Tống Tri Hòa ngượng ngùng cười, "Cậu thay đổi nhiều quá, tớ cũng không nhận ra được."
Trần Thư Văn là bạn học cùng lớp hồi tiểu học của cô. Khi đó cậu trông nhỏ nhỏ gầy gầy, tính cách lại rất hiền hòa, nhìn là biết dễ bắt nạt. Không ngờ chớp mắt một cái cậu đã biến thành chàng trai cao một mét tám.
Sau này, năm cô mười tuổi theo ba mẹ đến Bắc Thành sinh sống, cũng từ đó không còn gặp lại cậu nữa.
"Đúng là có chút," Trần Thư Văn gật đầu nói, "Còn cậu thì không thay đổi nhiều lắm, vẫn rất giống hồi tiểu học, nếu không tớ cũng không nhận ra cậu đâu."
Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp xong mọi việc liền cho cả lớp tự học, bởi vậy họ nhỏ giọng nói chuyện phiếm cũng không ai quản. Ngược lại, Mộ Chu Chu lại ngửi ra mùi vị của chuyện phiếm: "Trời ơi, hai cậu quen nhau từ tiểu học, thanh mai trúc mã à!"
Tống Tri Hòa quyết định không để ý đến cô bạn, mà hỏi Trần Thư Văn: "Vậy còn cậu, sao lại đến Bắc Thành?"
Trần Thư Văn cười cười: "Ba mẹ tớ trước đây làm việc ở đây, sau này mua được nhà rồi nên quyết định đón tớ sang."
Tống Tri Hòa gật đầu. Ở Bắc Thành gặp lại bạn học lâu ngày không gặp, đột nhiên nảy sinh vài phần cảm giác thân thiết, quý mến lẫn nhau.
Tống Tri Hòa ngày thường ăn cơm trưa cùng Hạ Ninh. Thấy Trần Thư Văn mới đến, được Hạ Ninh đồng ý, tiện đường cũng rủ cậu đi cùng.
Trần Thư Văn là người rất dễ gần, chỉ qua một bữa cơm đã làm quen được với mọi người.
Cuộc sống bận rộn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng Năm. Mấy ngày nay đều là trời nắng, nhiệt độ liên tục tăng cao, đã có cảm giác oi bức của mùa hè.
Tiếng chuông tan học vang lên, phòng học lập tức trở nên ồn ào.
Tống Tri Hòa thu dọn lại bàn học một chút. Hôm nay bài tập không nhiều lắm, cô tranh thủ lúc ăn trưa xong làm được một ít, bởi vậy bài tập mang về nhà chỉ có hai quyển sách bài tập.
"Hòa Hòa, hôm nay nhà tớ ra ngoài ăn cơm, nên không về cùng cậu được rồi." Hạ Ninh đeo cặp sách đi tới.
Tống Tri Hòa gật đầu, nhét sách bài tập vào cặp. "Vậy tớ đi trước nhé."
"Ừ." Tống Tri Hòa đeo cặp sách lên người, thong thả đi ra cổng trường. Ngày thường cô đều đi xe buýt cùng Hạ Ninh, hai người về cùng hướng, Tống Tri Hòa chỉ xuống sau Hạ Ninh hai ba trạm.
Ra khỏi phòng học mới phát hiện trời đã âm u, không thấy một tia nắng nào. Nhưng cũng không mát mẻ, mà có chút oi nồng.
Hôm nay có lẽ sẽ mưa, mà cô hôm nay lại đúng lúc quên mang ô. Tống Tri Hòa nghĩ, rồi rảo bước nhanh hơn.
Cổng Trường Trung học số 1 Bắc Thành, học sinh túa ra như đàn kiến, che những chiếc ô đủ màu sắc. Mưa lớn trút xuống, gõ vào mặt ô, rồi theo đó trượt dài rơi xuống.
Mặt đất ướt sũng, vô số đôi giày bước qua, những đôi giày vốn trắng tinh dính đầy bùn đất.
Trong không khí quyện lẫn mùi đất ẩm ướt.
——
Trên đường phố xe cộ chen chúc, chậm chạp di chuyển.
Mạnh Dục Châu vừa tham gia một hội nghị thương mại, chuẩn bị về thì đúng lúc gặp phải giờ cao điểm.
Anh ngồi ở ghế sau, nhìn đám đông ồn ào náo nhiệt ở cổng trường.
Xe tiến về phía trước được vài chục mét, tầm nhìn cuối cùng cũng thoáng đãng hơn. Mạnh Dục Châu nghiêng đầu, xuyên qua ô cửa kính xe dày đặc vệt mưa nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bức tường rào loang lổ nhuốm màu sương gió, nắp cống đọng lại vệt nước, những học sinh mặc đồng phục che ô vừa nói vừa cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!