Chương 7: (Vô Đề)

Giọng Tống Tri Hòa rất gấp gáp: "Mấy ngày nay con cứ thấy kỳ lạ, nếu chỉ là trộm cắp đơn thuần, tại sao đồ đạc trong nhà không thiếu một món nào? Mẹ ơi, trong phòng ngủ của mẹ có rất nhiều trang sức giá trị xa xỉ, nhưng không một món nào bị mất cả."

"Mẹ, trong phòng sách có thứ gì rất quan trọng không ạ?" Sắc mặt Trần Nhàn trở nên nghiêm túc.

Trong phòng sách, thứ giá trị nhất chính là một số tài liệu mật của Tống Nghĩa Viễn.

Mấy ngày sau, Tống Tri Hòa nhận được tin, kẻ tình nghi đã tìm được rồi, không cần lo lắng nữa.

Lòng cô cuối cùng cũng yên ổn trở lại, bóng ma ám ảnh cũng dần tan đi, cô có thể ngủ ngon giấc. Cùng lúc đó, Tống Tri Hòa cũng bắt đầu đi học lại.

——

Một vùng ngoại ô thành phố, cỏ dại um tùm, một nhà xưởng bỏ hoang truyền đến tiếng hét thất thanh, làm chim chóc trên ngọn cây cũng phải kinh hãi bay tán loạn.

Mặt đất bụi bặm rất dày, thoang thoảng mùi tanh của rỉ sắt. Một người đàn ông nằm liệt trên mặt đất, quần áo xám xịt, đầy bụi bẩn, lấm tấm những vệt đỏ thẫm.

Trên mặt toàn là máu, không nhìn rõ dung mạo, miệng phát ra tiếng rên r//ỉ khe khẽ, khóe miệng có máu tươi chảy ra, như một dòng sông nhỏ uốn lượn.

Một đôi giày da màu đen bước vào tầm nhìn của người đàn ông. Khi người đó cúi xuống, đôi mắt đầy tơ máu của gã đàn ông đối diện với một cặp mắt lạnh lùng, âm trầm. Sắc mặt gã lập tức thay đổi, hoảng sợ đến mức cơ mặt cũng run lên bần bật.

Tống Nghĩa Viễn mặc vest chỉnh tề, nhìn người đàn ông không còn chút tôn nghiêm nào trên mặt đất, nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Mạnh tổng, cũng gần đủ rồi đó."

"Ồ?" Mạnh Dục Châu không đứng dậy, nhìn khói thuốc lượn lờ từ đầu ngón tay rồi tan ra. "Tống tổng, làm một doanh nhân không nên có lòng từ bi như vậy. Anh phải nhớ kỹ, chính hắn đã phản bội anh. Nếu tài liệu bị tiết lộ ra ngoài, anh gánh nổi không?"

"Huống hồ, nếu đã hợp tác với tôi, thì nên làm theo cách của tôi. Nếu anh không nỡ, vậy thì tôi thay anh dọn dẹp cửa nhà." Sắc mặt Mạnh Dục Châu vẫn thản nhiên, nhìn tàn thuốc đỏ rực, giây tiếp theo, không chút do dự dí vào mu bàn tay người đàn ông.

Mắt người đàn ông trợn trừng như muốn vỡ ra, mặt đỏ bừng, phát ra tiếng kêu la thảm thiết. Trong khoảnh khắc, vì đau đớn và sợ hãi, gã ngất lịm đi.

Mạnh Dục Châu đứng dậy, phủi lớp bụi không hề tồn tại trên người, giọng điệu nhẹ nhàng như đang bàn luận về thời tiết hôm nay: "Tôi không hy vọng chuyện như vậy có lần thứ hai."

Vừa dứt lời, anh xoay người rời đi.

—-

Cái lạnh giá của mùa đông khắc nghiệt còn chưa tan hết, Tống Tri Hòa đã bắt đầu cuộc sống học đường vất vả.

Tống Tri Hòa theo học tại Trường Trung học số 2 Bắc Thành, một ngôi trường trăm năm tuổi, cơ sở vật chất hoàn thiện, đội ngũ giáo viên rất mạnh. Điều này cũng đồng nghĩa với việc học sinh ở đây cũng rất ưu tú, có thể vào được trường này, không phải học giỏi xuất sắc thì cũng là gia cảnh giàu có.

Tống Tri Hòa học lớp 10 ban 7.

Việc *****ên khi đến trường là kiểm tra bài tập nghỉ đông. Rõ ràng chỉ nghỉ đông có một tháng, nhưng bài tập lại thực sự nặng nề. Cũng may Tống Tri Hòa là người tương đối chăm chỉ, đã hoàn thành trước khi khai giảng, bởi vậy đối mặt với sự kiểm tra của giáo viên chủ nhiệm cũng không hề sợ hãi.

Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên đeo kính, khi cười rất có sức hút, nhưng khi không biểu cảm thì lại có chút nghiêm nghị.

Ngày thường tâm trạng bà tốt cũng có thể nói đùa một chút, nhưng một khi trong lớp có chuyện gì không hay, mặt bà liền lạnh xuống. Có điều bà không phải người vô lý, nên đa số học sinh đều đánh giá bà khá tốt.

"Tống Tri Hòa, cậu làm xong bài tập nghỉ đông chưa?" Bạn cùng bàn Mộ Chu Chu hỏi. Cô bạn nhỏ nhắn, tính tình cũng rất hòa đồng.

Tống Tri Hòa gật đầu.

"Vậy phiền cậu cho tớ chép bài thi tiếng Anh một chút, tớ còn hai bài trắc nghiệm cuối cùng chưa viết."

Tống Tri Hòa lấy bài thi ra, từ một xấp bài rút ra hai tờ đưa cho Mộ Chu Chu. Mộ Chu Chu lập tức lộ ra ánh mắt cảm kích, sau đó cúi đầu chép bài.

Giáo viên chủ nhiệm đang kiểm tra bài tập của tổ một, mà Tống Tri Hòa và các bạn ngồi ở tổ hai. Phần lớn Tiếng Anh là trắc nghiệm, Mộ Chu Chu đã viết xong trước khi giáo viên chủ nhiệm kiểm tra đến tổ của họ.

Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, Mộ Chu Chu khẽ thở phào: "Sợ chết khiếp." Giáo viên chủ nhiệm vốn dạy tiếng Anh, cô làm vậy chẳng khác nào vuốt râu hùm. "Mà sao cậu làm xong hết bài tập vậy, vừa có sách bài tập nghỉ đông, lại còn bao nhiêu đề thi, viết không xuể." Mộ Chu Chu uống một ngụm nước rồi nói.

Tống Tri Hòa cười ranh mãnh: "Sách bài tập tớ không viết, tớ chép đó." Mộ Chu Chu sững sờ: "Nhưng không phải cô đã thu đáp án rồi sao?" "Đúng vậy, tớ mượn của lớp khác." Tống Tri Hòa nở một nụ cười nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!