Chương 5: (Vô Đề)

Lúc này Tống Tri Hòa mới hiểu ra, hóa ra người vừa rồi bàn chuyện làm ăn với ba chính là anh ta.

Mạnh Dục Châu mỉm cười lắc đầu: "Không phải, tài xế trên đường gặp chút vấn đề nhỏ, đến hơi muộn."

"Nếu vậy, hay là cậu đi xe tôi, tôi đưa cậu về?" Tống Nghĩa Viễn tốt bụng đề nghị.

Mặt Tống Tri Hòa cứng đờ, rồi nhanh chóng giãn ra, chỉ là tay cô vẫn luôn mân mê chiếc khuy sừng bò trên áo khoác, để lộ sự sốt ruột và căng thẳng.

Sự khác thường này của cô, Tống Nghĩa Viễn nhanh chóng chú ý tới, nhẹ giọng hỏi han: "Sao vậy, con không khỏe ở đâu à?"

Nghe vậy, sắc mặt Tống Tri Hòa khựng lại một chút, rồi cười cười, cô nói thêm: "Không có ạ, chỉ là hơi lạnh thôi."

Họ đang đứng ở đại sảnh, cửa xoay người ra người vào, đúng là sẽ có chút gió.

Tống Nghĩa Viễn biết cô sợ lạnh.

Cuộc đối thoại của hai cha con bị Mạnh Dục Châu lặng lẽ thu hết vào tai. Nhìn mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu Tống Tri Hòa khi cô hơi cúi xuống, anh khẽ nhếch mép, vừa rồi đâu có thấy cô sợ anh như vậy?

Mạnh Dục Châu ôn tồn nói: "Không cần đâu, hai người đi trước đi, tài xế của tôi sắp đến rồi."

Tống Nghĩa Viễn vốn cũng chỉ là khách sáo, thấy Mạnh Dục Châu từ chối cũng không đề nghị thêm, kéo Tống Tri Hòa cáo biệt.

Trợ lý của Tống Nghĩa Viễn về quê thăm người thân, mấy ngày nay đều là ông tự mình lái xe.

Tống Tri Hòa lên xe liền thúc giục: "Ba, lái nhanh một chút."

Tống Nghĩa Viễn tưởng cô nóng lòng về nhà, lặng lẽ tăng tốc độ xe.

Về đến nhà, Tống Tri Hòa không nói một lời mà xông thẳng vào phòng vệ sinh, tiếng đóng cửa "Rầm" một cái làm Tống Nghĩa Viễn vừa vào cửa đã giật nảy mình.

Tống Tri Hòa ngồi trên bồn cầu, như trút được gánh nặng. Lúc nãy cô uống hơi nhiều trà sữa, vốn không cảm thấy gì, đi bộ vài phút thì bụng dưới hơi tức căng khó chịu, vốn định đến khách sạn giải quyết một chút, không ngờ lại gặp Mạnh Dục Châu.

Sau đó nhìn thấy anh cùng ba nói chuyện, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt, lại ngại ngùng không dám cắt ngang.

Tống Tri Hòa thầm nghĩ, sau này không bao giờ uống nhiều trà sữa như vậy nữa.

——

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày tựu trường.

Tống Tri Hòa còn hai tờ đề thi chưa làm, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành.

Sau bữa tối, ba mẹ cô phải tham gia một bữa tiệc. Trước đây cô cũng từng tham gia vài lần, nhưng khi phát hiện ra những dịp như vậy rất giả tạo, không mấy khi cô đi.

Vừa hay, buổi tối có thể dùng để làm bài thi.

Thoải mái tắm rửa xong, cô trở lại bàn học nhỏ trong phòng ngủ làm bài.

Cô gái một tay chống cằm, một tay cầm bút, ánh mắt chuyên chú nhìn tờ đề toán trước mặt. Chỉ một lát sau, vai cô xụ xuống.

Toán học xưa nay vẫn là điểm yếu của cô, đặc biệt là làm những bài phức tạp thì chẳng khác nào ngồi tù. Hơn nữa hôm nay không biết làm sao, cô cảm thấy hơi bực bội, tâm trí không tập trung được, ngay cả những bài thường ngày chỉ cần suy nghĩ một chút là ra cũng cảm thấy phiền phức.

Không được, không thể như vậy, Tống Tri Hòa vỗ vỗ má, muốn tập trung sự chú ý vào đề bài. Thế nhưng chỉ một tiếng xe chạy qua ngoài đường phố, đã kéo sự chú ý của cô đi mất.

Cô khẽ thở dài một hơi, cầm lấy giấy bút, đi về phía phòng sách.

Phòng sách không gian rất lớn, có cả một bức tường toàn giá sách, chất đầy các loại sách. Ba mẹ cô rất thích đọc sách, Trước đây Tống Tri Hòa cũng thường xuyên chạy tới đọc, sau này vì việc học bận rộn nên cũng không còn tâm trí nữa, hiện tại cơ bản là nơi Tống Nghĩa Viễn làm việc.

Nơi này tương đối yên tĩnh hơn, ở trên tầng ba, ngày thường không có mấy người qua lại, gần như không nghe thấy động tĩnh gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!