Vì đề bài tương đối khó, Tống Tri Hòa lại là "gà mờ", lúc làm các dạng bài tương tự thì làm được rất chật vật, sau đó xem phân tích lại tốn không ít thời gian.
Đến khi cô thở phào một hơi thì đã 11 giờ đêm.
Sau khi ăn cơm tối xong Mạnh Dục Châu ra ngoài có một buổi xã giao, không thể từ chối được. Lúc về đến nhà thì đã gần 11 giờ.
Đêm đã khuya, Mạnh Dục Châu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ô cửa sổ phòng ngủ của Tống Tri Hòa sáng đèn, ánh sáng hắt ra từ những kẽ lá loang lổ.
Anh biết cô ăn cơm xong là lên lầu làm bài ngay.
Mỗi ngày dì Vương đều báo cáo cho anh những chuyện nhỏ nhặt của Tống Tri Hòa. Tuy rằng anh có khi không ở nhà, nhưng vẫn biết rất nhiều chuyện của cô.
Ví dụ như, Tống Tri Hòa rất để tâm đến việc học, có đôi khi sẽ làm bài đến tận khuya.
Mạnh Dục Châu định bước vào nhà, bỗng nhớ tới lúc dì Vương sắp về từng nói với anh, dì đã gói một ít hoành thánh, để trong tủ lạnh, chỉ cần nấu lên là có thể ăn.
Mạnh Dục Châu là người có ý thức lãnh thổ rất cao, anh không thích trong nhà có quá nhiều người.
Trước khi ở cùng Tống Tri Hòa, anh thậm chí còn chưa từng thuê người giúp việc, chỉ là sẽ định kỳ gọi người đến dọn dẹp nhà cửa. Những việc này cơ bản đều do trợ lý sắp xếp, anh không cần bận tâm.
Mỗi lần về nhà, trong nhà chỉ có một mình anh.
Nhưng thói quen này đã thay đổi kể từ khi Tống Tri Hòa đến.
Dù sao thì dì Vương mỗi ngày rửa bát xong là tan làm, nhưng bà là một người giúp việc tận tâm, lo lắng trong nhà không có ai nấu đồ ăn khuya, vì thế đã gói một ít sủi cảo, hoành thánh… những món dễ làm, để trong tủ lạnh.
Mạnh Dục Châu đi vào bếp, lấy hoành thánh từ trong tủ lạnh ra, đun sôi nước rồi thả hoành thánh vào.
Anh từng du học ở Anh, việc nhỏ như nấu hoành thánh này quả thực dễ như trở bàn tay.
Hơn mười phút sau, một bát hoành thánh nóng hổi được bưng ra, bên trên rắc chút rong biển, tôm, hành thái, còn có một quả trứng lòng đào, khói bốc nghi ngút.
Mạnh Dục Châu bưng lên lầu, gõ cửa phòng Tống Tri Hòa.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng mở ra, Tống Tri Hòa đứng ở cửa, đã tắm xong, mặc áo ngủ nhìn anh: "Chú út."
"Nấu cho em một ít đồ ăn khuya." Mạnh Dục Châu nói.
"Cảm ơn chú út." Tống Tri Hòa vừa định nhận lấy, đã thấy Mạnh Dục Châu rụt tay lại, đi thẳng vào trong phòng, "Bát hơi nóng, để tôi bưng vào cho."
"Vâng ạ." Tống Tri Hòa ngoan ngoãn đi theo sau.
Bàn học có chút bừa bộn, Tống Tri Hòa ngượng ngùng cười, cô vừa rồi làm bài đến nhập tâm, sách vở bày lung tung hết cả. Cô dời một ít sách vở ra, dọn một chỗ trống.
Mạnh Dục Châu cũng không hề tỏ vẻ khó chịu, đặt bát xuống.
Bên cạnh để một tờ giấy nháp, trên đó dùng bút đen viết mấy bước giải bài, nhưng đến một bước nào đó thì dừng lại, sau đó là những nét vẽ lung tung rối loạn.
"Vướng ở bước này?" Mạnh Dục Châu cúi người xuống, ngón tay chỉ vào tờ giấy nháp. Bàn tay anh rất đẹp, đầu ngón tay hơi hồng, ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng.
"Vâng." Tống Tri Hòa gật đầu.
"Đưa bút cho tôi." Mạnh Dục Châu nói.
Tống Tri Hòa vội vàng đưa bút cho anh, chỉ thấy Mạnh Dục Châu vẽ vời trên giấy, vừa giảng giải cho cô, vừa viết ý tưởng.
Ý tưởng của anh rất rõ ràng, ngắn gọn xúc tích, từng chữ từng chữ đều quý giá, còn thỉnh thoảng quan sát phản ứng của cô, dễ dàng biết được chỗ nào cô không hiểu.
Viết đến nét cuối cùng, Mạnh Dục Châu nhìn cô, nhướng mày: "Hiểu chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!