Chương 46: (Vô Đề)

Men say làm bậy, cả buổi chiều, Tống Tri Hòa phải lao đầu vào làm bài tập để bù đắp.

Sáng hôm sau, lúc Tống Tri Hòa mặc đồng phục đến lớp, Hạ Ninh từ phía sau đi tới: "Chú út của cậu không mắng cậu sao?"

Tống Tri Hòa ngơ ngác nhìn cô bạn: "Không có."

"Vậy thì tốt rồi." Hạ Ninh thầm nghĩ, chú út của bạn cô ấy kể ra cũng là người rộng lượng ghê.

Tống Tri Hòa vừa ngồi xuống, đã thấy trên mặt bàn vốn sạch sẽ của mình có một phong thư màu hồng nhạt.

Cô cầm lên, vẻ mặt đầy thắc mắc, quay sang hỏi Mộ Chu Chu ngồi cạnh: "Của ai đây?"

Mộ Chu Chu lúc này đang cắm cúi viết cho xong nốt bài tập, nghe vậy mới ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy vật trong tay Tống Tri Hòa, mắt cô nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, cố gắng đè giọng xuống: "Thư tình đó!"

Lúc này vẫn còn sớm mới đến giờ đọc sách buổi sáng, trong lớp không có nhiều người. Mộ Chu Chu cũng vì phải làm bài tập bù nên mới đến sớm như vậy.

"Để ở chỗ cậu à?" Mộ Chu Chu hỏi tiếp.

Tống Tri Hòa gật đầu: "Tớ đến thì đã thấy ở đây rồi."

"Ái chà, có người muốn tỏ tình với cậu kìa." Mộ Chu Chu tỏ vẻ tiếc nuối, "Lúc tớ đến chỉ lo làm bài tập, không để ý chỗ cậu, cũng không biết là ai đưa nữa."

Tống Tri Hòa nhét phong thư vào ngăn bàn.

—–

"Cái gì, có người đưa thư tình cho cậu á?"

Căng tin trường ồn ào náo nhiệt, Hạ Ninh chọc chọc miếng khoai tây trong chén, vẻ mặt cũng kinh ngạc y như Mộ Chu Chu.

"Là ai thế, cậu biết không?" Hạ Ninh đặt đũa xuống, mặt mày không giấu được vẻ hưng phấn.

"Tớ không mở ra xem."

"Ha ha ha ha, gặp phải cậu đúng là xui cho người ta rồi." Hạ Ninh nói đầy hài hước.

Là bạn thân của Tống Tri Hòa, cô biết có không ít người ngấm ngầm để ý Tống Tri Hòa, nhưng khổ nỗi Tống Tri Hòa không biết là do được người nhà bảo bọc quá kỹ hay sao mà đầu óc cực kỳ "trong sáng", chẳng hiểu gì về mấy chuyện này.

Sau này nhà lại trải qua chuyện như vậy, cô càng dồn hết tâm trí vào việc học.

Hạ Ninh từng lén nói với mấy "vệ tinh" của Tống Tri Hòa: "Mấy cậu bỏ cuộc đi, Tri Hòa nhà chúng tôi căn bản là không có hứng thú với mấy chuyện yêu đương này đâu."

Tuy Hạ Ninh chưa từng yêu đương, nhưng với kinh nghiệm "cày" vô số tiểu thuyết, cô nhanh chóng nhìn thấu được tâm tư của mấy cậu trai mới lớn.

Đặc biệt là con trai tuổi dậy thì, tâm tư rất dễ đoán.

Trong mắt Hạ Ninh, Tống Tri Hòa chính là một đóa hoa sen trắng thuần khiết, nên cô dĩ nhiên sẽ không kể những chuyện này cho bạn mình nghe.

"Chuyện này cậu đừng nói với người khác nhé." Tống Tri Hòa dặn.

"Tớ đương nhiên biết rồi, chuyện này cậu biết tớ biết, trời biết đất biết." Hạ Ninh thề thốt.

"À, còn có Mộ Chu Chu biết nữa." Tống Tri Hòa nói thêm. "Hả, cậu còn nói với cậu ấy nữa?" Hạ Ninh tỏ vẻ không vui.

"Cậu ấy ngồi ngay cạnh tớ mà." Tống Tri Hòa lườm cô bạn một cái. "Ờ."

Sau bữa trưa, Hạ Ninh bị mấy bạn học khác gọi đi, còn Tống Tri Hòa thì đi thẳng về lớp.

Vì tiết cuối buổi sáng là tiết thể dục, nên lớp các cô ăn cơm sớm hơn những lớp khác một chút. Giờ này, đa số mọi người vẫn còn ở ngoài, lớp học lúc này im phăng phắc đến đáng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!