Sau một hồi loay hoay, trời cũng đã xế chiều. Ánh nắng vàng rực từ cửa sổ chiếu vào, làn gió nhẹ lay động tấm rèm trắng, tựa như những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển.
Hạ Ninh liếc nhìn đồng hồ, nói: "Hòa Hòa, sắp tan học rồi đó, hay là cậu ở đây chờ đi, tớ vào lớp thu dọn đồ đạc rồi mang ra luôn, đỡ cho cậu phải đi lại."
Phòng y tế cách cổng trường rất gần, đúng là có thể đỡ được một quãng đường vất vả.
Tống Tri Hòa gật đầu, dặn dò những thứ mình cần mang.
"Ok, cậu cứ ở đây đợi tớ nha." Hạ Ninh vẫy tay rồi chạy vụt đi.
Lúc này, phòng y tế chỉ còn lại vài người lác đác, phần lớn đã xử lý xong vết thương và rời đi. Hạ Ninh đi rồi, không gian càng thêm tĩnh lặng.
Tống Tri Hòa quay đầu nhìn Tống Cảnh Minh: "Lớp trưởng, giờ cũng không có việc gì nữa, hay là cậu về trước đi."
"Tớ cũng không có việc gì, đợi Hạ Ninh quay lại rồi tớ đi." Tống Cảnh Minh đáp. Tống Tri Hòa gật đầu, cúi xuống nhìn chằm chằm vào lớp băng gạc trắng muốt trên đầu gối: "Hôm nay thật sự phiền cậu quá."
"Chuyện nhỏ thôi mà, có gì đâu." Tống Cảnh Minh cười xòa, tỏ vẻ không để tâm.
"À, đúng rồi, hôm nay dáng vẻ cậu chạy 5000 mét ngầu lắm luôn đó." Tống Tri Hòa như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu. "Xa như vậy mà cậu vẫn chạy hết được, lại còn về nhất nữa chứ."
Tống Cảnh Minh ngượng ngùng cười: "Bình thường tớ hay chạy đêm, nên lâu dần cũng thành thói quen thôi."
"Cậu còn nhớ Phúc Bảo không, con Corgi nhà ông ngoại tớ ấy, thỉnh thoảng tớ cũng dắt nó chạy cùng."
Tống Tri Hòa khẽ mở to mắt: "Chân Phúc Bảo ngắn như vậy, sao mà chạy nổi?"
"Thế nên lần nào nó chạy với tớ được nửa đường là bỏ cuộc." Cậu cười nói.
"Hòa Hòa, mình đi được rồi." Hạ Ninh xách theo cặp sách từ cửa bước vào. "Còn hai phút nữa là tan học."
"Ừ." Tống Tri Hòa đứng dậy, vịn vào tay Hạ Ninh. Có lẽ vì vừa được bôi thuốc, vết thương giờ đã không còn đau rát như trước.
"Lớp trưởng, tụi tớ về nha." Cô chào Tống Cảnh Minh. "Ừ, vậy tớ cũng về lớp đây."
Trạm xe buýt cách cổng trường một đoạn khá xa. Hạ Ninh thấy chân cẳng bạn mình bất tiện, bèn dứt khoát gọi một chiếc taxi, đợi Tống Tri Hòa lên xe rồi mới đi về phía trạm xe buýt.
Xe dừng trước cửa nhà, Tống Tri Hòa đeo cặp sách, khập khiễng bước vào trong.
Cô vừa đặt cặp sách xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu. Bất chợt, ánh mắt cô chạm phải người ở khúc quanh cầu thang.
Mạnh Dục Châu hôm nay về sớm hơn mọi khi. Anh vừa thay bộ vest tối màu, tắm rửa xong, giờ đang mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng.
Tống Tri Hòa cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua mặt mình một lát, rồi dừng lại ở đầu gối cô: "Bị thương à?"
Bị ánh mắt anh nhìn chăm chú, Tống Tri Hòa ít nhiều có chút ngượng ngùng, vội nhìn sang hướng khác: "Trầy chút da thôi ạ."
Lúc này, dì Vương đã dọn thức ăn lên bàn. Nhìn thấy vết thương của Tống Tri Hòa, bà không khỏi nhíu mày: "Ngã ở đầu gối à? Thế này thì đau phải biết! Có cần đến bệnh viện xem không cháu?"
"Không sao đâu ạ, cháu băng bó ở phòng y tế trường rồi." Tống Tri Hòa mỉm cười.
So với phản ứng của dì Vương, Mạnh Dục Châu có vẻ quá ư bình thản. Mà thôi, trước giờ anh vẫn luôn là người như vậy.
Ăn tối xong, Tống Tri Hòa định lên lầu.
Hôm nay phơi nắng cả ngày, người không tránh khỏi có chút mồ hôi, lại thêm cú ngã buổi chiều khiến quần áo cũng dính đầy bụi bẩn.
Cầu thang trong nhà Mạnh Dục Châu làm bằng gỗ lê, được sơn một lớp màu nâu sẫm. Tống Tri Hòa một tay vịn lan can, từ từ bước lên. Dù động tác chậm rãi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vết thương.
Bất ngờ, một lực mạnh nhấc bổng cô lên. Cơ thể chợt có cảm giác không trọng lượng, tim cô cũng đập nhanh hơn một nhịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!