Chương 4: (Vô Đề)

Không khí năm mới vẫn còn đó, nhưng nhà Tống Tri Hòa lại có vẻ tương đối quạnh quẽ. Ở Bắc Thành không có họ hàng thân thích gì, bởi vậy nên mục chúc Tết cũng được trực tiếp bỏ qua.

Mùng một Tết, ăn đồ ăn thừa. Mùng hai Tết, vẫn là ăn đồ ăn thừa. Đến mùng ba, đồ ăn thừa cuối cùng cũng hết, Tống Nghĩa Viễn không có ở nhà, Trần Nhàn lại lười nấu cơm, thế là hai mẹ con chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa.

Mùa đông Bắc Thành rét đậm, tuy có nắng, nhưng vẫn lạnh thấu xương.

Trần Nhàn lái xe, Tống Tri Hòa sợ lạnh, ăn mặc kín mít, co ro ở ghế phụ. Mãi đến khi điều hòa trong xe thổi được một lúc, cô mới cảm thấy toàn thân ấm lên.

Ngược lại là Trần Nhàn, bà đeo một cặp kính râm, đội mũ nồi, khoác áo dạ cashmere màu cà phê, bên trong là một chiếc váy len lông thỏ mỏng màu trắng, ăn mặc thời thượng, toát lên khí chất của một mỹ nhân đô thị.

Hai người ăn lẩu, gọi nồi uyên ương. Tống Tri Hòa nhúng một miếng sách bò vào nồi, hơi nóng bốc lên làm mờ đi khuôn mặt cô.

Chừng bảy tám giây sau, Tống Tri Hòa gắp miếng sách bò ra thì nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Thật khéo quá, hai mẹ con cũng ăn lẩu ở đây à."

Tống Tri Hòa nhìn lại, một quý bà ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh bàn họ, dáng người hơi đ/ẫy đ/à, mặt tròn trịa, trông rất có phúc khí, đúng chuẩn phong thái phú bà.

"Chào dì Lý ạ." Tống Tri Hòa lễ phép.

Dì Lý nhìn Tống Tri Hòa, cười tủm tỉm nói: "Tri Hòa à, mấy tháng không gặp, càng lớn càng xinh đẹp ra."

Tống Tri Hòa ngượng ngùng cười.

"Nếu đã gặp rồi, lát nữa cùng đi dạo phố không?" Dì Lý hỏi. "Được thôi." Trần Nhàn đáp lời, sau đó nhìn về phía Tống Tri Hòa.

Tống Tri Hòa lắc đầu: "Con không đi đâu ạ." Lần trước đi dạo phố cùng nhau, hai bà đi liền mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, cô mệt lử, về nhà lòng bàn chân đau nhừ.

"Con đi dạo gần đây thôi, lát nữa con tự về nhà." Tống Tri Hòa nói tiếp. Trần Nhàn cũng không ép cô: "Có việc gì thì gọi điện cho mẹ."

Ăn trưa xong, Tống Tri Hòa ở trung tâm thương mại gắp thú bông một lúc. Kỹ năng của cô không tốt, phải tốn rất nhiều công sức mới gắp được một con gấu bông nhỏ.

Xu trong tay vừa dùng hết, Hạ Ninh gửi tin nhắn tới, hỏi cô có muốn đi xem phim cùng không, nghe nói gần đây có một bộ phim mới chiếu đặc

biệt hay.

Hạ Ninh là bạn học cùng lớp hồi sơ trung của cô, rất trùng hợp, lên cấp ba hai người lại được phân vào cùng một lớp.

Tống Tri Hòa ôm con gấu bông nhỏ, trả lời: [ Được đó, tớ đang ở trung tâm thương mại thành phố. ]

Hạ Ninh: [ Ok, tới liền. ]

Quả nhiên hơn mười phút sau, Tống Tri Hòa liền nhìn thấy một cô bạn cao ráo, đeo kính, ăn mặc theo phong cách trung tính đang vẫy tay với mình: "Hòa Tử."

Hạ Ninh đi tới, khều nhẹ con gấu trong lòng cô: "Cậu gắp được thú bông à?"

"Ừm," Tống Tri Hòa gật đầu, "Có đáng yêu không, tốn của tớ 50 tệ đấy."

Hạ Ninh kinh ngạc mở to mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Lần sau chị đây gắp cho cậu cả rổ."

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía rạp chiếu phim. "Này, bài tập nghỉ đông cậu làm xong chưa?" Hạ Ninh hỏi.

"Ngữ văn còn thiếu hai tờ đề, toán học còn năm tờ." Tống Tri Hòa nói. "Cậu hiểu mà!" Hạ Ninh nháy mắt.

"Biết rồi." Tống Tri Hòa đáp.

Bộ phim kéo dài hơn hai tiếng, khoảng hơn bốn giờ, từ rạp chiếu phim đi ra, hai người vẫn còn đắm chìm trong cốt truyện xuất sắc vừa rồi, kích động trò chuyện, mặt mày vì hưng phấn mà đỏ bừng.

Tống Tri Hòa hơi khát nước, gọi một ly trà sữa ngồi uống trong quán. Hạ Ninh dùng điện thoại chỉnh ảnh, mày mò đăng lên Vòng bạn bè. Cô nàng nhìn Tống Tri Hòa đang ngồi một bên, miệng nhỏ nhấp từng ngụm trà sữa. Ánh đèn trong quán rất đủ, lông mi cô cong vút, đôi mắt trong veo, trên mặt ửng hồng nhàn nhạt, yên tĩnh như một cô búp bê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!