Chương 38: (Vô Đề)

Anh cúi xuống nhìn, Tống Tri Hòa nhíu chặt mày, cả người dính sát vào anh.

Vì tư thế nên chiếc quần đùi bị kéo lên mấy tấc, toàn bộ phần đùi trong hoàn toàn lộ ra, trông rất chướng mắt.

Mạnh Dục Châu một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tay kia kéo lại gấu quần cho cô.

Tống Tri Hòa khẽ hé miệng, nói gì đó, Mạnh Dục Châu không nghe rõ. "Cái gì?" Anh cúi đầu, ghé sát tai lại.

Chờ đợi một lúc lâu, ngay khoảnh khắc Mạnh Dục Châu sắp mất kiên nhẫn, Tống Tri Hòa hé môi, hơi thở hoàn toàn phả vào yết hầu Mạnh Dục Châu.

Anh nghe rõ, cô nói: Mẹ ơi.

Thần sắc trên mặt người đàn ông dịu đi đôi chút, thấy cô đã ngủ say, anh gỡ cô ra khỏi người mình, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Đắp chăn cho cô, kéo rèm cửa lại.

Mạnh Dục Châu nhìn cô gái đang ngủ say, kinh ngạc với những biến đổi khác thường của cơ thể, khuôn mặt căng cứng, mày chau lại có vẻ âm trầm.

Anh đóng cửa phòng, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, mở vòi sen, vô số giọt nước phun xuống như mưa.

Người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, cơ bắp trên người cuồn cuộn rõ ràng, cơ ngực phập phồng theo nhịp thở, những giọt nước đọng lại trên những khe rãnh săn chắc, rồi men theo đường nhân ngư mà trôi xuống.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hơi thở có phần dồn dập.

——–

Tống Tri Hòa mở mắt, nhận ra ánh mặt trời đã chói chang.

Cô ngồi ngẩn ngơ trên giường một lát, ý thức dần dần quay trở lại.

Hôm qua cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tối qua hình như bị sốt, ngủ không được yên, còn mơ một giấc mơ hỗn loạn.

Trong mơ cô cảm thấy rất khó chịu, cả người nóng rực, đầu óc cũng mê man, sau đó có người cho cô uống thuốc, rồi lại mơ thấy ba mẹ.

Ngủ một giấc dậy, người đầy mồ hôi, Tống Tri Hòa mơ màng cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Tắm xong cô lại nằm xuống ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại lần nữa, bụng đã réo vì đói, Tống Tri Hòa mở cửa phòng, định bụng tìm chút gì đó để ăn.

Mạnh Dục Châu đứng ở ngoài cửa, cô giật mình.

"Còn sốt không?" Người đàn ông thân hình cao lớn, bộ đồ mặc ở nhà màu trắng trên người anh trông rất đẹp mắt, trung hòa bớt vẻ tinh anh xa cách thường ngày của anh.

Tống Tri Hòa lắc đầu: "Hết sốt rồi ạ."

Tầm mắt người đàn ông dừng lại trên bộ đồ ngủ của cô, sắc mặt trầm xuống vài phần: "Thay đồ rồi xuống ăn cơm."

Tống Tri Hòa nhìn lại bộ đồ ngủ của mình, áo hoa nhí không tay, quần đùi màu hồng trơn, kiểu dáng rất bình thường.

Cô đi đến tủ quần áo chọn một chiếc váy mặc vào rồi xuống lầu.

Tống Tri Hòa thay một chiếc váy màu xanh da trời nhạt, kiểu dáng đơn giản, trông rất thoải mái, tươi tắn.

Bữa sáng đã được dọn sẵn, cô ngồi xuống, thấy trước mặt mình là cháo trắng và dưa muối, còn trước mặt Mạnh Dục Châu là một chiếc sandwich và một ly cà phê.

Dì Vương xin nghỉ về quê, chuyện này cô biết.

Tống Tri Hòa lộ vẻ kinh ngạc: "Chú út, bữa sáng chú làm ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!