Chương 37: (Vô Đề)

"Không được, chú út tớ đến đón rồi, tớ phải đi đây."

Năm giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn chói chang đến mức có chút không mở nổi mắt, tim Tống Tri Hòa đập thật nhanh, cô cố nặn ra một nụ cười với Hạ Ninh.

"Ừ, vậy tạm biệt nhé, chú ý an toàn nha." Hạ Ninh không để ý đến phản ứng của cô, tiếp tục nhìn điện thoại.

"Bai bai." Tống Tri Hòa chào bạn rồi vội vã đi về phía đối diện đường.

Cửa xe mở ra, Tống Tri Hòa vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau.

Anh mặc một bộ vest sọc màu đen, hai chân vắt chéo, ống quần thẳng tắp rủ xuống, chiếc cà vạt màu xám đậm được thắt ngay ngắn dưới cổ áo sơ mi trắng tinh.

Lớp phim chống nhìn trộm ngăn cách ánh sáng chói lọi bên ngoài, làm cho đồng tử dịu đi, cũng càng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông.

Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, khuôn mặt người đàn ông vẫn anh tuấn như cũ, nhưng Tống Tri Hòa lại đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

"Còn không lên xe?" Mạnh Dục Châu nhìn cô một cái.

"À." Tống Tri Hòa lập tức ngồi vào xe, một tiếng "cạch" rất nhẹ, cửa xe đóng lại, trong xe lại yên tĩnh như cũ.

"Chú út, chú cố ý đến đón cháu à?"

Tống Tri Hòa vừa hỏi xong câu này liền bắt gặp ánh mắt nhìn cô như nhìn kẻ ngốc của người đàn ông.

"Ơ, ý cháu là, sao chú biết cháu về?"

"Thấy được lịch sử giao dịch của em." Người đàn ông nhàn nhạt nói.

Tống Tri Hòa bừng tỉnh ngộ ra, Mạnh Dục Châu trước đó từng cho cô một thẻ phụ để chi tiêu, vé tàu cao tốc cô mua chính là dùng thẻ đó.

Tống Tri Hòa "À" một tiếng.

Trong xe thoáng chốc không còn âm thanh.

Nhiệt độ ở Bắc Thành cao hơn Vân Hoành Sơn rất nhiều, trong xe còn bật điều hòa, Tống Tri Hòa mặc áo gió cũng không thấy nóng. Nghĩ nghĩ, cô cầm điện thoại nhắn cho lớp trưởng một tin.

"Áo khoác tớ giặt sạch rồi khai giảng sẽ trả lại cậu." Đối phương rất nhanh trả lời một chữ "Ok".

Đường về nhà còn xa, Tống Tri Hòa bỏ điện thoại xuống, lơ đãng nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Anh nhắm mắt, không biết là đang chợp mắt hay đã ngủ rồi, hàng mi dài phủ xuống quầng thâm nhẹ dưới mắt.

Tống Tri Hòa nghĩ có lẽ anh thật sự mệt mỏi, bất giác thở nhẹ hơn, người cũng cứng đờ không dám cử động.

Xe dừng trong sân, Tống Tri Hòa đang nghĩ xem có nên đánh thức anh không thì thấy Mạnh Dục Châu đã mở mắt, thần sắc vẫn như thường.

Tống Tri Hòa vừa xuống xe thì đi thẳng vào phòng tắm, tắm một trận thật đã.

Điều kiện trên núi không tốt, cô chỉ có thể rửa mặt qua loa, hôm nay lại dính mưa, lúc nào cũng cảm thấy cả người nhớp nháp khó chịu.

Tắm rửa rồi sấy tóc cũng mất gần một tiếng đồng hồ, nhiệt độ quá cao trong phòng tắm làm cô cảm thấy hơi thiếu oxy, vì thế tắm xong cô liền lên giường nằm.

Mạnh Dục Châu về nhà xong rất nhanh vào thư phòng xử lý một vài email, lúc anh ra ngoài thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Dì Vương nhân dịp Quốc Khánh xin nghỉ mấy ngày, trong nhà không có ai nấu cơm.

Anh nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ cơm, đi đến trước cửa phòng Tống Tri Hòa, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không đóng, cứ thế mở ra.

Rèm cửa màu trắng trong phòng ngủ không kéo, khẽ bay theo gió nhẹ, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu vào trong phòng, đủ để Mạnh Dục Châu nhìn rõ mọi cảnh vật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!