"Vậy bác ơi, hôm nay cáp treo có chạy không ạ?" Tống Cảnh Minh hỏi.
"Cáp treo thì vẫn chạy, nhưng xuống núi vẫn còn một đoạn đường phải đi bộ, đường trơn lắm, phải cẩn thận một chút." Bác trai nheo mắt, "Nếu mà mưa lớn thì phiền phức đấy, lại còn phải dầm mưa mà về."
Tống Cảnh Minh gật đầu, nói lời cảm ơn.
"Mọi người nghỉ ngơi trước đi, có việc gì tớ sẽ nhắn trên WeChat." Nói xong câu đó, bóng dáng cậu đã biến mất.
Tuy không còn phòng, nhưng nhân viên phục vụ của homestay lại rất nhiệt tình, mỗi vị khách đến đều được mời một ly nước ấm.
Tống Tri Hòa bưng ly nước, uống một ngụm, hơi ấm lập tức lan tỏa xuống dạ dày.
"Ủa, áo khoác này của cậu là của ai thế?" Hạ Ninh hỏi. "Lớp trưởng cho tớ mượn mặc." Tống Tri Hòa nói.
"Thảo nào nhìn hơi rộng," Hạ Ninh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, mưa có vẻ nặng hạt hơn, cô thở dài một hơi, "Khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần, lại gặp phải cái thời tiết quái quỷ này."
"Đúng vậy, làm cho việc xuống núi cũng phiền phức theo." Một bạn nữ nói.
"Ôi chao, sao lại bi quan thế, cắm trại ngày mưa cũng thú vị lắm chứ." Một bạn nam lên tiếng, rồi hỏi Lưu Viêm, "Đúng không?"
"Chính xác, tối nay chúng ta sẽ lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu."
Câu nói này khiến cả đám bật cười ha hả.
Chẳng bao lâu sau, trong nhóm chat có tin nhắn mới, bảo mọi người tập trung ở hành lang bên ngoài, là lớp trưởng gửi.
"Đi thôi, bàn bạc xem phải làm sao bây giờ."
Mọi người đi ra hành lang bên ngoài, tiếng ồn ào nhỏ đi rất nhiều. "Hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất là chúng ta ở lại trên núi qua đêm,
nhưng không có chỗ ở, chỉ có thể tạm bợ một đêm, đợi ngày mai rồi tính tiếp."
"Còn một lựa chọn nữa là chúng ta xuống núi vào buổi chiều. Cáp treo vẫn hoạt động bình thường, nhưng chúng ta còn phải đi bộ gần nửa tiếng đồng hồ nữa."
"Nhưng khả năng cao là sẽ dính mưa. Tuy chúng ta có hai chiếc ô, nhưng không khuyến khích bung ra, đường mưa trơn trượt, dễ bị ngã. Tớ đã hỏi lễ tân, họ có thể cung cấp áo mưa dùng một lần, tuy không được tốt lắm nhưng có còn hơn không."
"Còn nữa, tớ xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai ngày kia đều sẽ có mưa, vì vậy cá nhân tớ nghiêng về phương án thứ hai. Các cậu thấy sao?"
"Vậy chiều xuống núi luôn đi." "Phương án thứ hai."
"Tớ cũng nói xuống núi đi, chủ yếu là ban đầu cũng chỉ định ở lại một đêm hai ngày, đồ đạc cũng không mang nhiều, trời mưa thì thà về sớm còn hơn."
Sau khi bàn bạc, cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý xuống núi vào buổi chiều.
"Được rồi, khoảng 1 giờ chiều mình đi cáp treo xuống núi, giờ đó mưa tương đối nhỏ."
"Ok."
"Được."
Bữa trưa ăn ở homestay, hương vị rất ngon. Vì buổi sáng không ăn gì nhiều nên bụng ai cũng đói meo, bữa cơm ăn rất ngon miệng.
Một giờ chiều, mưa phùn vẫn rả rích, cả nhóm mặc áo mưa ngồi lên cáp treo.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, cảnh sắc tuyệt mỹ của Vân Hoành Sơn trải ra trước mắt.
Núi non trùng điệp, mây mù bảng lảng, Vân Hoành Sơn trong mưa càng thêm vẻ huyền bí, mây trắng cuồn cuộn tựa như biển cả dữ dội.
Tống Tri Hòa ngồi trên cáp treo, không chớp mắt nhìn đăm đăm cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!