Trong xe thoáng chốc trở nên yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở khe khẽ. Tống Tri Hòa ôm khư khư cặp sách trong lòng, đầu tựa lên cặp, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm ra con đường nhựa rộng lớn phía trước, ngẩn ngơ.
Gần tháng Mười, tiết trời đã se lạnh. Trong xe không bật điều hòa, cửa sổ xe hé một khe nhỏ, gió nhẹ từ bên ngoài luồn vào, không nóng cũng không lạnh.
Chưa đầy hai mươi phút lái xe, Mạnh Dục Châu dừng xe dưới bóng cây ở cổng trường. Cuối hạ, bóng cây rậm rạp, tựa như những đám mây dày đặc.
Từ khóe mắt, anh thấy người nào đó vẫn không có động tĩnh.
Anh nghiêng người qua, mới phát hiện cô gái bên cạnh đầu gục trên cặp sách, mắt nhắm nghiền, hàng mi cong vút như chiếc quạt nhỏ, dường như đã ngủ say.
Anh khẽ dựa sát hơn một chút, định đánh thức cô, nhưng lại sững người trong giây lát.
Mái tóc đen nhánh, bóng mượt của cô gái xõa xuống, áp vào gò má mềm mại.
Làn da trắng nõn mịn màng, khẽ tỏa sáng tự nhiên. Dưới mắt có một vệt quầng thâm nhỏ, là minh chứng cho việc tối qua không ngủ ngon.
Dáng vẻ ngủ của cô vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn, như một loài động vật nhỏ có bộ lông xù mềm mại.
Bàn tay to lớn của Mạnh Dục Châu vươn qua, xoa đầu cô: "Dậy đi." Tống Tri Hòa mở bừng mắt, không ngờ mình lại ngủ quên trên xe.
Cô nhanh chóng tháo dây an toàn, đeo cặp sách lên. Lúc mở cửa xe, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông: "Lần sau ngủ sớm một chút."
"Biết rồi, chú út." Vì sợ trễ giờ, cô không quay đầu lại mà bước nhanh ra khỏi xe.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, Tống Tri Hòa khẽ nheo mắt, vội vã chạy vào cổng trường.
Tống Tri Hòa vừa kịp vào lớp đúng lúc chuông báo giờ đọc buổi sáng reo lên. Cô vừa ngồi xuống ghế, còn đang điều chỉnh lại hơi thở thì giáo viên chủ nhiệm cũng bước vào từ phía sau.
Cô lập tức mở sách giáo khoa Ngữ Văn trên bàn.
Đợi giáo viên chủ nhiệm đi rồi, Mộ Chu Chu ghé sát vào cô: "Sao hôm nay cậu đến muộn thế?"
Tống Tri Hòa ngượng ngùng cười: "Dậy muộn."
Lúc ăn cơm trưa, Hạ Ninh bàn với Tống Tri Hòa về kế hoạch Quốc Khánh: "Tớ nghe nói mấy bạn lớp mình định Quốc Khánh này đi leo núi cắm trại, lớp trưởng cũng đi đấy, hay chúng mình cũng đăng ký đi?"
Tống Tri Hòa không mấy hứng thú với việc leo núi, nhưng lại rất thích cắm trại.
Mọi người cùng ở một nơi hoang dã xa lạ, khi màn đêm buông xuống thì đốt lửa trại, rồi làm chút đồ nướng BBQ, cùng nhau trò chuyện, vừa ấm áp lại vừa thú vị.
"Đi bao lâu?"
"Tổng cộng hai ngày thôi, ngày đầu leo núi cắm trại, ngày hôm sau xuống núi." Hạ Ninh nói.
"Thật ra ban đầu mọi người định đi du lịch Vân Thành, nhưng đường xa quá, với lại vé máy bay, khách sạn dịp Quốc Khánh tăng giá chóng mặt, rồi còn nghĩ đến đống bài tập nghỉ lễ của bọn mình nữa, nên mọi người mới chốt phương án thiết thực này."
"Nghe cũng được đấy, nhưng tớ phải hỏi ý người nhà đã." Tống Tri Hòa một tay chống cằm, đáp.
"Ôi chao, cuối cùng cũng có dịp xả hơi, người nhà cậu chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Với lại, bọn mình đi cả nhóm đông thế này, vấn đề an toàn cũng được đảm bảo mà."
Tống Tri Hòa gật đầu, thầm nghĩ, chú út chưa chắc đã đồng ý đâu, trông chú ấy có vẻ quản khá nghiêm.
Về đến nhà, Tống Tri Hòa ngạc nhiên khi thấy Mạnh Dục Châu đã ở nhà. Chiếc xe anh lái đi sáng nay đang đậu ở cửa, còn "bản tôn" thì đang ngồi trên sofa, dường như đang xem một tập tài liệu.
Cô nhớ anh từng nói thời gian tới sẽ tương đối rảnh rỗi.
Tống Tri Hòa thay giày, bước vào nhà, gọi một tiếng "chú út".
Dì Vương lúc này đang nấu cơm, cửa bếp đóng chặt, ngăn cách mùi thức ăn bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!