"Không có gì." Tống Tri Hòa dời mắt đi, "Thời gian không còn sớm nữa, chúng mình về thôi, mai còn phải đi học nữa."
"Cũng đúng." Hạ Ninh đáp.
Khi Tống Tri Hòa về đến nhà, dì Vương vừa dọn dẹp xong nhà bếp, nhìn thấy cô bước vào cửa, mắt dì sáng lên: "Ồ, cháu cắt tóc à, đẹp quá đi!"
Tống Tri Hòa sờ sờ đuôi tóc, cười nói: "Vâng, tan học con đi cắt ạ."
"Kiểu tóc này trông ngoan hiền thật đấy." Dì Vương nói, "Tối nay ăn gì, có cần dì nấu chút đồ ăn khuya không?"
"Không cần đâu ạ," Tống Tri Hòa đặt chiếc cặp sách trên vai xuống, "Cháu ăn lẩu cay với bạn rồi, no lắm."
Đến khi Tống Tri Hòa tắm rửa xong, nằm trên giường, cảnh tượng nhìn thấy ban tối bỗng nhiên hiện lên trong đầu.
"Chú út của cậu có bạn gái chưa?" Lời nói trước đó của Hạ Ninh lại quanh quẩn trong đầu cô.
Bạn gái.
Không sai, cô ấy hẳn là bạn gái của chú út.
Tống Tri Hòa đột nhiên ngồi thẳng dậy. Vậy bây giờ cô ở trong nhà của chú út có phải là không ổn lắm không?
Dù cô vẫn còn là học sinh cấp ba, nhưng nam nữ hữu biệt, huống chi họ vốn không có quan hệ huyết thống, hai người ở chung một nhà vốn dĩ đã không mấy thích hợp, lại thêm việc chú út còn có bạn gái nữa.
Lỡ như ngày nào đó chú út đưa cô ấy về nhà, Tống Tri Hòa cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng xấu hổ đó rồi.
Mười hai giờ đêm, Tống Tri Hòa càng nghĩ càng tỉnh táo.
Cuối cùng cô nhận ra bản thân cô đang tự tìm phiền não. Chú út có nhiều bất động sản như vậy, tại sao hai người lại cứ phải ở chỗ này chứ.
Hơn nữa, ngày thường anh cũng có mấy khi đến đây đâu.
Sáng hôm sau, cô dậy muộn. Chuông báo thức kêu đến ba lần cô mới chịu rời giường.
Khi Tống Tri Hòa nhìn thấy đồng hồ thì kêu lên một tiếng, sau đó lao vào phòng tắm rửa mặt với tốc độ nhanh nhất của mình.
Lúc cô vội vàng chạy xuống lầu, tầm mắt vừa hay chạm phải một bóng dáng nhàn nhã ở dưới nhà.
Người đàn ông ngồi bên bàn ăn, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc, cà vạt thắt ngay ngắn, cả người toát lên vẻ vô cùng nhàn nhã, một tay đặt trên tách cà phê, bữa sáng trước mặt đã ăn hơn phân nửa.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt vừa kịp chạm phải ánh mắt cô gái trẻ.
Hôm nay cô vẫn mặc đồng phục như mọi khi, chân váy dài đến trên gối một tấc, khẽ đung đưa theo từng cử động.
Khác với mọi ngày, mái tóc đuôi ngựa buộc cao ban đầu đã được thay bằng mái tóc ngắn gọn gàng, sảng khoái, trông càng ra dáng học sinh hơn.
"Chào chú út." Tống Tri Hòa chào một tiếng rồi lao thẳng ra cửa. "Đợi đã." Người đàn ông lên tiếng, Tống Tri Hòa đứng khựng lại.
"Ăn sáng trước đã." Người đàn ông thong thả nói, rồi uống cạn ngụm cà phê cuối cùng.
"Nhưng mà…" Vẻ mặt Tống Tri Hòa lộ rõ sự sốt ruột. Giây tiếp theo, người đàn ông ngắt lời cô: "Lát nữa tôi đưa em đến trường."
Giọng điệu của anh không cho phép xen vào. Tống Tri Hòa nghĩ thời gian vẫn còn kịp, vì thế lập tức đặt cặp sách xuống ngồi ăn sáng.
Mạnh Dục Châu đã ăn xong bữa sáng trước mặt, dì Vương lập tức bưng một phần bữa sáng khác lại. Mấy chiếc bánh bao Thượng Hải, một quả
trứng ốp la, và một ly sữa bò nóng.
Để kịp giờ, Tống Tri Hòa trực tiếp nhét hết cả chiếc bánh bao vào miệng, khiến hai má phồng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!