Nụ cười này không hề ôn hòa, khiến Tống Tri Hòa cảm thấy áp lực và bất an.
Cô dám chắc nhất định anh đã nghe thấy lời cô nói. Lúc nãy cô phát âm rất rõ ràng, tốc độ nói cũng không nhanh, huống hồ hai người còn đứng gần như vậy.
Cơ thể Tống Tri Hòa căng cứng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Anh đang chê cô gọi anh già sao? Hay là nên giống ba gọi một tiếng "Mạnh tổng"? Nhưng như vậy thì kỳ quái quá đi mất.
Trong đầu Tống Tri Hòa thoáng hiện lên hai chữ: Anh trai. Nhưng người trước mặt trưởng thành, chững chạc như vậy, gọi thế thì cũng quái dị quá, hơn nữa anh là bạn của ba cô, chắc sẽ không muốn thấp hơn ba một bậc vai vế.
Tất cả những từ có thể nghĩ ra đều lướt qua trong đầu, Tống Tri Hòa căng thẳng, thăm dò mở miệng: "Chú… Chú nhỏ?"
Nói xong câu đó, cô thầm nghĩ, gọi như vậy vừa không thấp vai vế lại không tỏ ra già dặn rồi nhỉ.
Mạnh Dục Châu nhìn cô nhóc đang cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt, lông mi chớp chớp, rõ ràng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của cô.
Đây là một cô bé nhát gan.
Anh vẫn không tỏ thái độ bất mãn nào với cách xưng hô này.
"Đến phòng sách đi." Anh xoay người nói với Tống Nghĩa Viễn. Tống Nghĩa Viễn gật đầu, hai người cùng nhau đi lên lầu.
Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất, Tống Tri Hòa mới thả lỏng vai, thư thái hẳn. Cô nhìn Trần Nhàn đang cầm chổi xử lý những mảnh kính vỡ cách đó không xa, mỉm cười chạy lại: "Mẹ ơi, con giúp mẹ."
"Không cần đâu, mẹ sắp xong rồi."
Tống Tri Hòa bĩu môi. Vừa rồi thần kinh luôn căng như dây đàn, không hề buồn ngủ. Lúc này cửa kính sát đất bị vỡ một lỗ, gió lạnh lùa vào, có chút rét, cô dứt khoát cầm lấy sách, tìm một chỗ ngồi xuống bên lò sưởi.
Khoảng một tiếng sau, Trần Nhàn thúc giục con gái đi ngủ.
Tống Tri Hòa buông sách, nhìn ra sắc trời bên ngoài, tuyết vẫn còn rơi, nhưng gió đã lặng đi nhiều.
Tống Tri Hòa đang định đứng dậy thì nghe thấy động tĩnh ở hành lang, ngẩng đầu lên đã thấy Tống Nghĩa Viễn đi sau Mạnh Dục Châu, vừa nói vừa cười đi xuống lầu.
Mạnh Dục Châu vẻ mặt bình thản, nhưng cũng biết phụ họa, hai người nói chuyện có vẻ rất vui vẻ.
"Ngoài đường có tuyết, đường không dễ đi, Mạnh tổng phải cẩn thận một chút." Tống Nghĩa Viễn mặt mày tươi cười, trông tâm trạng rất tốt. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết rơi lác đác, rồi nói với Tống Tri Hòa: "Tiểu Hòa, lấy cho chú ấy một cái ô."
Tống Tri Hòa nghe lời, nhanh chóng lấy một chiếc ô từ trên giá, là một chiếc ô cán dài màu đen.
Lại nghe Mạnh Dục Châu nói: "Không cần đâu, xe tôi ở ngay gần đây." Anh đội lại chiếc mũ để ở tầng một, khuôn mặt khuất vào trong bóng râm.
Tống Tri Hòa cầm chiếc ô trong tay, nhất thời không biết làm sao.
Tống Nghĩa Viễn cười ha hả nói: "Nếu Tiểu Hòa đã lấy rồi, Mạnh tổng cứ cầm lấy đi."
Tống Tri Hòa cũng hùa theo: "Chú nhỏ, chú cứ cầm đi ạ." Cô đưa chiếc ô qua.
Ánh mắt sâu thẳm của Mạnh Dục Châu dừng trên gương mặt ngoan ngoãn trắng nõn của Tống Tri Hòa chỉ một giây, rồi thu lại, đưa tay nhận lấy chiếc ô. Trong lúc vô tình, đầu ngón tay anh chạm phải một mảng da thịt ấm áp, mềm mại.
Tống Tri Hòa ngẩn ra một chút, sắc mặt người đàn ông không hề thay đổi, nhanh chóng thu tay lại.
"Bụp" một tiếng, chiếc ô đen bung ra, che hơn nửa đầu. Tuyết trắng bay lượn rơi xuống mặt ô, từng chút, từng chút một.
Tống Tri Hòa nhìn bóng hình màu đen ấy ngày một xa dần, chìm vào màn đêm mịt mùng. Tuyết trắng dần phủ trắng mặt ô, điểm lên một màu sắc sáng nhất.
Cuối cùng, Tống Tri Hòa chỉ còn có thể mơ hồ nhìn thấy một vệt trắng lơ lửng.
Cô thu lại ánh mắt, lại thấy Tống Nghĩa Viễn vẫn đứng bất động, nhìn về hướng Mạnh Dục Châu rời đi đến xuất thần, nụ cười trên mặt nhạt dần, vẻ mặt đăm chiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Tri Hòa, ông mới hoàn hồn, ánh mắt có chút nặng nề, nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con của Tống Tri Hòa, giọng điệu rất nghiêm túc: "Sau này cách xa nó ra một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!