Chương 28: (Vô Đề)

Tống Tri Hòa về đến nhà, dì Vương đã nấu xong cơm nước. Thấy cô bước vào, dì Vương hỏi một câu: "Sao hôm nay về muộn thế cháu?"

Tống Tri Hòa nói ở trường làm bài một lát.

Ăn cơm tối xong, theo thường lệ tắm rửa một cái, cô liền tiếp tục ngồi trong phòng làm bài.

Cô quyết định nghe theo lời khuyên của lớp trưởng, bắt đầu từ những dạng bài cơ bản, độ khó không lớn mà lại không tốn nhiều thời gian. Tống Tri Hòa mới đầu còn hơi không quen, sau đó càng làm càng vào

guồng, nhất thời quên cả thời gian, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng rả rích yếu ớt ngoài cửa sổ.

Ánh đèn ngoài cửa sổ thoáng qua, ngay sau đó, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân.

———

Lúc Mạnh Dục Châu trở về đã là đêm khuya. Khoảng thời gian này anh đi sớm về muộn, lúc về thường ngủ luôn ở phòng ngủ gần đây.

Hôm nay sau buổi xã giao, tài xế hỏi anh muốn đi đâu. Anh vốn định nói đi thẳng đến chỗ ở gần đó, nhưng đột nhiên ý nghĩ thay đổi, quyết định đến đây.

Toàn bộ tầng một tối đen như mực, anh không bật đèn, cứ thế theo ánh trăng bên ngoài mà lên lầu.

Khi bật đèn, ánh sáng le lói hắt ra từ khe cửa phòng đối diện khiến anh chú ý, anh nhìn sang, đó là phòng của Tống Tri Hòa.

Nhẩm tính thời gian cũng không còn sớm, đã hơn 12 giờ rồi, anh nảy ra ý định muốn nhắc nhở cô, bèn đi qua.

Gõ cửa mấy tiếng, bên trong không có ai trả lời, anh trực tiếp đẩy cửa vào.

Tháng Chín thời tiết vẫn còn oi bức khó chịu. Trong phòng bật điều hòa, cô gái trẻ mặc bộ đồ ngủ hai dây màu hồng nhạt cùng quần short, để lộ hai cánh tay và bắp đùi non nớt, mềm mại, đang gục đầu trên bàn sách, dường như đã ngủ thiếp đi.

Đến gần mới thấy trên bàn sách bày mấy quyển vở bài tập đã mở ra, trên đó có những dấu bút đỏ sửa chữa.

Nhiệt độ điều hòa rất thấp. Người đàn ông nhìn lướt qua làn da trần lộ ra ngoài của cô gái, khẽ nhíu mày. Anh vốn định đánh thức cô dậy ngay, nhưng ánh mắt lại dừng trên gương mặt đang ngủ say sưa, ngọt ngào của cô, bất giác nhìn chăm chú một lát. Cuối cùng, anh cúi người xuống, hai tay vòng qua eo cô, bế bổng cô lên.

Lực tay anh không mạnh, nhưng người trong lòng lại không yên phận mà cựa quậy vài cái, như sắp tỉnh giấc bất cứ lúc nào. Cơ thể Mạnh Dục Châu khựng lại trong giây lát.

May mắn là, Tống Tri Hòa chỉ cựa mình vài cái, tìm một tư thế thoải mái, rồi gối đầu lên vai người đàn ông, ngủ thiếp đi một cách bình yên.

Sức nặng truyền đến trên vai. Mạnh Dục Châu liếc nhìn, gương mặt cô ửng hồng nhàn nhạt, hơi thở nóng rực, đều đặn phả vào cổ anh, khiến da thịt khẽ nhồn nhột.

Da thịt dưới đầu ngón tay ấm áp, mềm mại. Lúc này người đàn ông mới phát hiện, vì lúc nãy cựa quậy, áo ngủ của cô đã bị kéo lên vài tấc, để lộ một đoạn eo thon. Nốt ruồi sau eo trên làn da trắng tuyết càng thêm nổi bật.

Người đàn ông kéo nhẹ vạt áo xuống, che đi phần da thịt đó, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tiện tay kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô.

Anh tăng nhiệt độ điều hòa lên vài độ, rồi tắt đèn, lúc này mới bước ra khỏi phòng.

Nửa đêm bên ngoài tĩnh lặng. Mạnh Dục Châu đi ra ban công, châm một điếu thuốc. Anh nhìn vào màn đêm đen kịt, ánh mắt cũng thăm thẳm như vậy, không nhìn ra cảm xúc.

Anh hút xong điếu thuốc, lại đứng hong gió một lát rồi mới vào nhà.

———-

Ánh nắng bên ngoài chói mắt, vừa hay chiếu xiên xiên xuống một góc thảm. Lúc Tống Tri Hòa tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn trân trân lên trần nhà sáng trưng, ký ức đêm qua hiện về trong óc.

Cô nhớ rõ ràng tối qua mình đang ngồi bên bàn học làm bài, sau đó ý thức ngày càng mơ hồ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, kỳ thi đầu năm đã đến rất gần. Tống Tri Hòa vẫn ôn tập như mọi ngày, tâm thái cũng đã bình ổn hơn, nhưng quầng thâm mắt thì lại ngày một rõ hơn.

Dì Vương nhìn gương mặt ngái ngủ buổi sớm của cô, có chút đau lòng: "Dù có cố gắng học hành cũng không thể liều mạng như vậy được, buổi tối vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt chứ cháu."

Tống Tri Hòa uống cạn bát cháo trong chén, gật đầu mỉm cười nói: "Cháu biết rồi ạ." Sắp thi rồi, những ngày khó khăn này sắp kết thúc rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!