Ý của Tống Tri Hòa vốn là muốn tự cô về, thấy dáng vẻ này của anh là muốn ra ngoài, cô không muốn làm trễ thời gian của anh. Dù đồ đạc hơi nhiều một chút, nhưng cô bắt xe cũng rất tiện.
"Có lẽ sẽ hơi lâu một chút." Tống Tri Hòa nhìn anh, đôi mắt đen láy, long lanh như quả nho vừa được rửa sạch.
"Không sao" anh tiện tay cầm một chùm chìa khóa, "Đi thôi."
Tống Tri Hòa chỉ có thể đi theo sau anh. Đi ngang qua cửa chính, anh dừng bước, Tống Tri Hòa có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Ngón tay anh chạm vài cái trên màn hình khóa cửa: "Lưu dấu vân tay vào đi."
Tống Tri Hòa "Vâng" một tiếng, rồi đặt dấu vân tay của mình lên.
Vì thời tiết nóng nực, Tống Tri Hòa chỉ tạm thời thu dọn một ít quần áo mùa hè, đồ dùng sinh hoạt, cùng với những thứ cần thiết cho việc học. Dù vậy cũng đã chất đầy hai chiếc vali hành lý.
Mạnh Dục Châu nhìn hai chiếc vali nhưng cũng không nói gì, trực tiếp xách tay bỏ vào cốp xe.
Thời tiết oi bức, chỉ một lát như vậy mà Tống Tri Hòa đã cảm thấy người mình rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cô ngồi vào trong xe, vén nhẹ mấy sợi tóc mái.
Bên cạnh vang lên tiếng "cạch" nhỏ, là Mạnh Dục Châu đã lên xe. Anh xắn tay áo lên đến khuỷu, toàn bộ động tác khoan thai, ung dung, sau đó liếc nhìn đồng hồ trên tay.
"Trưa nay muốn ăn gì?"
Tống Tri Hòa vừa rồi đang ở trạng thái đầu óc lơ đãng, nhất thời không phản ứng kịp. Vốn định nói "sao cũng được", nhưng lại theo bản năng loại bỏ đáp án này. Suy nghĩ một lát, cô nói: "Đồ ăn Thái Lan ạ."
Thời tiết tương đối nóng, ăn đồ Thái sẽ tương đối dễ vào hơn một chút. Mạnh Dục Châu "Ừm" một tiếng, khởi động xe.
Hai người đến một nhà hàng Thái có không gian khá ổn. Vừa đúng giờ cơm trưa nên khách cũng không ít. Họ ngồi ở một vị trí tương đối khuất trong sảnh chính.
Tống Tri Hòa chọn trước vài món, sau đó đưa thực đơn cho Mạnh Dục Châu, anh lại chọn thêm vài món nữa.
Đồ ăn vừa được dọn lên đủ, điện thoại của Mạnh Dục Châu reo. Anh rút điện thoại từ trong túi ra, nhìn cô một cái: "Em ăn trước đi, không cần đợi tôi." Rồi rời đi.
Đoán là điện thoại công việc, Tống Tri Hòa gật đầu, rồi chậm rãi ăn cơm. Đồ ăn của nhà hàng này hương vị quả thực không tệ, một mình cô vô cùng hưởng thụ.
Quả nhiên, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, Mạnh Dục Châu mới quay lại. Lúc này Tống Tri Hòa đã ăn gần xong.
Anh chỉ động đũa vài lần rồi lại đặt xuống, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn cô: "Ăn no chưa?"
Tống Tri Hòa gật đầu, anh liền nói: "Vậy chúng ta về."
Tống Tri Hòa để ý thấy, suốt bữa cơm này, thực ra anh chẳng ăn gì mấy, còn lâu mới bằng phần cô ăn.
"Chú không ăn thêm chút nào ạ?" Tống Tri Hòa nhìn đồ ăn trên bàn, có khá nhiều món vẫn chưa động đến.
"Không cần, tôi không đói." Mạnh Dục Châu đứng dậy, "Đưa em về." Tống Tri Hòa "Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau anh.
Sau khi đưa cô về, Mạnh Dục Châu đưa cho cô một chiếc thẻ rồi rời đi.
Tống Tri Hòa nghĩ, anh thật sự rất bận, liên tiếp mấy ngày đều không thấy bóng dáng anh đâu. Nhưng dì Vương đã đến nhà, tiếp tục chăm lo cuộc sống hàng ngày cho cô, ngày tháng dường như lại trở về như trước kia.
Kỳ nghỉ hè nóng nực này, Tống Tri Hòa quyết định lập một kế hoạch học tập. Thành tích thi cử trước đó quá kém, nếu kỳ thi đầu năm học vẫn điểm số như vậy, cô tuyệt đối không có khả năng tiếp tục ở lại lớp A.
Cô lập một thời gian biểu học tập và nghỉ ngơi, dự định sau này sẽ thực hiện theo đó. Trừ thời gian chiều tối và buổi tối, phần lớn thời gian cô đều dành cho việc học.
Các môn khác thành tích đều có sự cải thiện rõ rệt, trừ môn Toán. Tống Tri Hòa ngồi bên bàn học, vô cùng buồn rầu.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng dì Vương ở dưới lầu gọi cô xuống ăn tối. Cô đứng dậy, đi xuống lầu.
Khoảng thời gian này cô đã hình thành thói quen đi dạo sau bữa ăn, một mình thong thả bước đi trên đường. Cách nhà không xa có một công viên, buổi chiều tối thường thấy trẻ con nô đùa cùng những người chủ dắt theo thú cưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!