Tống Tri Hòa bước qua, đi theo sau anh, ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, một mùi bạc hà mát lạnh.
Mạnh Dục Châu đẩy cửa một phòng dành cho khách: "Đồ đạc bên trong sạch sẽ cả rồi, tối nay tạm ở đây một chút, ngày mai thiếu gì tôi cho người đi mua."
Đêm đã rất khuya, Tống Tri Hòa gật đầu.
Mạnh Dục Châu chỉ sang phòng bên cạnh: "Phòng ngủ của tôi ở ngay sát vách, có chuyện gì cứ qua tìm tôi." Nói xong lời này, anh trở về phòng ngủ.
Phòng cho khách so với phòng của Mạnh Dục Châu, quả thực là nhỏ hơn một chút, nhưng cũng coi như rộng rãi. Bộ chăn ga gối trên giường màu trắng tinh, rất sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi nước giặt dễ chịu. Tống Tri Hòa đánh giá căn phòng một lượt, chuẩn bị đi tắm rửa.
Lúc nãy cô có để ý, phòng của Mạnh Dục Châu có nhà vệ sinh riêng, còn phòng cô thì không, muốn tắm rửa phải dùng nhà vệ sinh bên ngoài.
Đêm nay bị giày vò một phen, tuy không ra chút mồ hôi nào, nhưng Tống Tri Hòa cảm thấy người dơ dáy, vô cùng khó chịu.
Đến khi vào nhà vệ sinh, cô mới nhận ra mình quên lấy quần áo để tắm, mà đúng hơn là cô vốn dĩ không hề mang theo.
Nhưng nếu bắt cô mặc lại bộ đồ hôm nay để ngủ thì cô vô cùng không muốn. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô gõ cửa phòng Mạnh Dục Châu.
"Vào đi." Bên trong truyền đến một tiếng ngắn gọn.
Tống Tri Hòa vặn nắm cửa bước vào, nhìn thấy Mạnh Dục Châu đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng, trên đùi đặt một tập tài liệu, dường như đang xem gì đó.
Anh luôn luôn rất bận rộn.
Mạnh Dục Châu quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Tống Tri Hòa: "Có chuyện gì?"
"Chú nhỏ, cháu không mang quần áo, chú có quần áo nào không mặc cho cháu mượn một bộ được không ạ?" Tống Tri Hòa nói những lời này có chút không tự nhiên.
Trông anh là một người đàn ông vô cùng coi trọng sự riêng tư, có lẽ sẽ không muốn cho cô mượn đồ dùng cá nhân của mình.
Mạnh Dục Châu không có biểu hiện gì trên mặt, đứng dậy đi về phía phòng thay đồ. Tống Tri Hòa thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Rất nhanh, cô thấy anh từ trong đó đi ra, một chiếc áo màu trắng được ném tới, cô giơ tay bắt lấy.
Đó là một chiếc áo thun cotton màu trắng.
"Cảm ơn chú, vậy cháu không làm phiền chú nữa." Cô nở một nụ cười.
Mạnh Dục Châu "Ừm" một tiếng, như nhớ ra điều gì đó, nói: "Khăn tắm trong nhà vệ sinh đều sạch sẽ cả."
Tống Tri Hòa đáp lời, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Tắm rửa xong bước ra, cả người cô khoan khoái, từng lỗ chân lông trên người như được thả lỏng.
Chiếc áo thun Mạnh Dục Châu đưa cho cô khá rộng. Tống Tri Hòa vốn không cao, hoàn toàn có thể mặc nó như một chiếc váy. Bên trong không mặc gì cả, cô cảm thấy trống trải, nhưng chất liệu áo thun lại vô cùng thoải mái.
Nhân lúc tắm rửa, cô cũng đã giặt luôn bộ đồ của cô. Nhìn quanh một lượt, thấy ngoài ban công có giá phơi đồ, cô mang ra phơi.
Quần áo mùa hè khô rất nhanh, nói không chừng sáng mai là có thể mặc được rồi.
Đến khi thu dọn bản thân gần xong, cô mới phát hiện một tình huống éo le: trong nhà tắm không có máy sấy tóc.
—–
Lúc Mạnh Dục Châu từ phòng ngủ bước ra thì đã khoảng nửa tiếng sau. Vừa xem xong một bản kế hoạch dự án, anh cảm thấy hơi khát nước, ra ngoài định rót ly nước uống thì phát hiện đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Trong phòng khách, một bóng người đang ngồi trên sofa, mặc chiếc áo thun trắng của anh. Chiếc áo quá rộng, che gần hết đùi, để lộ ra đôi chân thon thả, mịn màng.
Cửa kính ban công mở hé một nửa, gió thổi vào, vừa đúng vị trí cô đang ngồi. Cô một tay chống cằm, mắt nhìn ra ban công, không biết là đang ngắm cảnh bên ngoài hay đang nhìn thứ gì khác.
Trên giá phơi đồ ngoài ban công có thêm vài món quần áo, khẽ đung đưa trong gió đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!