Tống Tri Hòa bước về phía trước, liếc nhìn xuống vực sâu. Không một chút ánh sáng, bên dưới như một cái vực thẳm không đáy, chẳng nhìn thấy gì. Cô sợ hãi lùi lại mấy bước.
Sau đó, cô thấy Mạnh Dục Châu nhìn cô với nụ cười như không cười, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo: "Sao không tiến về phía trước nữa đi?"
Anh đứng rất gần mép vực, dường như chỉ cách một bước chân. Tống Tri Hòa sợ rằng chỉ một chút sơ sẩy, anh sẽ rơi xuống, nhưng trông anh không hề có chút vẻ gì là sợ hãi.
"Không phải em muốn nhảy lầu sao? Biệt thự ở nhà chỉ cao hơn chục mét, trừ khi đầu đập xuống đất, nếu không rất khó mà ch•ết hẳn. Còn ở đây, độ cao so với mực nước biển là hơn hai nghìn mét, từ đây nhảy xuống, tan xương nát thịt không thành vấn đề."
Giọng Mạnh Dục Châu nhàn nhạt, như thể đang nói chuyện thời tiết hôm nay, nhưng mỗi một từ đều khiến Tống Tri Hòa rét run.
Đỉnh núi gió thổi rất mạnh, lồng lộng bên tai, nhưng cô vẫn nghe rõ từng chữ của Mạnh Dục Châu: "Nhảy từ đây xuống, em sẽ được tự do."
Khi anh nói những lời này, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, giọng nói cũng không hề lên xuống, hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Giây tiếp theo, bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy cổ tay Tống Tri Hòa, kéo cô về phía đó.
Tống Tri Hòa không kịp phản ứng, cảm thấy cơ thể cô ngày càng gần mép vực, vực sâu không đáy bên dưới toát ra hơi thở ch•ết chóc, đầu óc cô quay cuồng, tim đập hoảng loạn.
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Mạnh Dục Châu, nhưng không ngờ lại chẳng thể lay chuyển được chút nào.
"Sao vậy, tôi còn tưởng gan em lớn lắm chứ?" Mạnh Dục Châu nhìn thẳng vào cô, giọng lạnh lùng.
Tống Tri Hòa chỉ biết lắc đầu, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở: "Chú buông cháu ra!" Vì cô giãy giụa, không cẩn thận dẫm phải một hòn đá nhỏ, hòn đá lăn đi, rơi xuống từ mép vực, không nghe thấy một tiếng động nào, như thể đang báo trước điều gì đó.
Nỗi sợ hãi cái ch•ết át đi mọi cảm xúc khác, Tống Tri Hòa cuối cùng không chịu đựng nổi, ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy đùi Mạnh Dục Châu, bật khóc thành tiếng: "Cháu không cần… cháu… không muốn ch•ết…" Cô khóc nấc lên, đến nói cũng vô cùng khó nhọc, bờ vai run lên từng chặp.
Mạnh Dục Châu cúi đầu, nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình, gương mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống, đôi mắt ngấn lệ ấy nhìn anh đầy vẻ cầu xin.
Giọng cô đầy vẻ nghẹn ngào, rồi nghe thấy Mạnh Dục Châu nói: "Buông ra."
Tống Tri Hòa tưởng anh định ném cô xuống vực, lập tức tăng thêm lực ở tay, ôm càng chặt hơn, tiếng khóc cũng lớn hơn.
Toàn bộ vách núi vang vọng tiếng khóc của cô, trong đêm tối đặc biệt yên tĩnh vô cùng thê lương.
Tống Tri Hòa không biết cô đã khóc bao lâu, ban đầu là vì sợ hãi, sau đó không biết vì điều gì mà nức nở, chỉ cảm thấy cô phải khóc cho cạn hết nước mắt, giải tỏa hết mọi cảm xúc, lòng cô mới dần bình tĩnh trở lại.
Vì khóc quá nhập tâm, cô mới nhận ra bàn tay Mạnh Dục Châu đang nắm chặt cổ tay cô đã buông lỏng từ lúc nào không hay.
Qua đôi mắt nhòe lệ, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của Mạnh Dục Châu, cô để ý thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên, rõ ràng là có chút bất lực trước màn khóc lóc kinh thiên động địa vừa rồi của cô.
Cô muộn màng cảm thấy hơi xấu hổ, buông lỏng tay đang ôm đùi anh ra.
"Đứng dậy." Hai từ bình thản của Mạnh Dục Châu khiến Tống Tri Hòa, người vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngây người ra.
Anh nhìn cô một cái: "Em định qua đêm ở đây à?"
Tống Tri Hòa hiểu ý anh, lập tức đứng dậy, đi theo sau anh.
Lên xe, Tống Tri Hòa cài kỹ dây an toàn, bắt gặp ánh mắt Mạnh Dục Châu nhìn sang, cô hơi né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Sau này còn dám nghĩ đến chuyện tìm ch•ết, sẽ không đơn giản như lần này đâu." Đôi mắt anh sâu thẳm, trong lời nói mang theo sự cảnh cáo nhàn nhạt.
Tống Tri Hòa lập tức gật đầu, cô không chút nghi ngờ rằng lần tiếp theo anh sẽ ném cô xuống vực.
"Câm rồi à, không nói gì sao?" Trông anh lúc này giống như một người lớn gia trưởng nghiêm khắc trong gia tộc.
Tống Tri Hòa vội vàng đáp: "Cháu biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa." Vì vừa mới khóc xong, giọng cô vẫn còn hơi khàn, hốc mắt vẫn còn đỏ, nhưng Mạnh Dục Châu hoàn toàn không để tâm.
Mạnh Dục Châu khởi động xe, xoay vô lăng, quay xe trở về đường cũ.
Tâm trạng Tống Tri Hòa đã bình ổn hơn nhiều, giờ bình tĩnh lại, cô mới nhận ra sự hồ đồ nhất thời của mình. So với việc tìm ch•ết, cô càng muốn sống thật tốt, đó là điều cô mong mỏi, cũng là điều ba mẹ cô mong mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!