Giây phút này, tim Tống Tri Hòa gần như muốn nhảy vọt lên cổ họng.
Bên tai được bao phủ bởi hơi ấm, là một đôi bàn tay dày rộng. Vì đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, lòng cô run sợ, không nhịn được muốn hét lên.
Một bàn tay mạnh mẽ bịt lấy môi cô, ngăn chặn tiếng kêu sắp bật ra, sau đó một giọng nói cố tình đè thấp vang lên bên tai: "Là tôi, đừng lên tiếng."
Cô hoàn hồn, nhớ ra trong nhà còn có một người, chậm rãi gật đầu.
Mạnh Dục Châu lúc này mới dời tay đang che miệng Tống Tri Hòa đi, rồi lại lần nữa bịt lấy tai cô.
Vài tiếng súng liên tiếp vang lên, không ngừng kí/ch th/ích màng nhĩ và trái tim người nghe, cảm giác còn mãnh liệt hơn cả tàu lượn siêu tốc.
Mạnh Dục Châu ngồi xổm xuống, kéo cô lại gần hơn vào lòng anh, Tống Tri Hòa gần như dựa hẳn vào ngực anh.
Hơi ấm cuồn cuộn truyền qua lòng bàn tay và lồ/ng ng/ực đến cơ thể Tống Tri Hòa, cô cảm thấy cơ thể cô dần có lại chút tri giác. Hai người dựa vào nhau quá gần, cô ngửi thấy mùi nước hoa nam tính có tông lạnh xa lạ mà dễ chịu trên người anh.
Một hồi lâu bên ngoài không có động tĩnh gì, phía sau lưng có thứ gì đó như kim loại cấn vào khiến cô không thoải mái. Tống Tri Hòa khẽ cựa quậy, muốn điều chỉnh lại tư thế một chút.
Không ngờ người đàn ông phía sau trực tiếp ôm lấy eo cô, sau đó môi kề sát tai cô, giọng nói đầy cảnh cáo và uy *****: "Đừng nhúc nhích, động nữa tôi ném em ra ngoài đấy."
Lời vừa dứt, bên ngoài lại vang lên một tiếng động, Tống Tri Hòa lập tức nằm im không dám cử động.
Trong phòng tối om, nguồn sáng duy nhất là ánh lửa nhảy nhót từ lò sưởi. Xuyên qua cửa kính sát đất, màu tuyết lấp lánh khiến sắc trời có vẻ sáng hơn một chút.
Mạnh Dục Châu cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng. Cơ thể cô căng cứng, khẽ run rẩy, mái tóc đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn sau gáy.
Chiếc váy ngủ trên người cô có chất liệu rất mềm mại, cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được những đường cong mảnh mai, thoang thoảng mùi hương sữa tắm dịu nhẹ. Vì ngồi dưới đất, đôi chân thon dài cân đối lộ ra, được ánh lửa nhuộm một sắc ấm áp nhàn nhạt.
Dường như đã qua rất lâu, bên ngoài không còn tiếng động nào nữa. Mạnh Dục Châu cảm nhận được bờ vai căng cứng của người trong lòng đã thả lỏng, hơi thở cũng dịu đi không ít, nhưng cô vẫn không dám hành động tùy tiện.
Mạnh Dục Châu buông tay, giọng nói mang theo chút trêu chọc vang lên bên tai Tống Tri Hòa: "Vừa rồi khóc à?"
Lúc nãy khi anh bịt miệng cô, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ẩm ấm nóng, là nước mắt.
Cơ thể Tống Tri Hòa nóng bừng lên, mang theo sự ngượng ngùng và tức giận khó tả.
"Có thể động rồi," Mạnh Dục Châu nói, buông lỏng vòng tay đang ôm cô.
Tống Tri Hòa hơi xoay người nhìn anh. Sắc mặt người đàn ông vẫn thản nhiên, không một tia kinh hoảng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm, đen láy nổi bật trong bóng đêm. Bị anh nhìn như vậy, tai cô đỏ bừng, không nói tiếng nào, sụ mặt quay người đi.
Dù tốc độ rất nhanh, Mạnh Dục Châu vẫn thấy được vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh của cô, trong mắt vẫn còn long lanh ánh nước, trông càng thêm trong sáng.
Anh cong môi cười, không hỏi thêm.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài không còn một tiếng động nào, yên tĩnh đến lạ thường. Mạnh Dục Châu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô: "Không sao rồi, đứng lên đi."
Trong lòng Tống Tri Hòa đầy nghi hoặc, tại sao anh lại chắc chắn như vậy, lỡ như đột nhiên lại có một phát súng nữa thì sao. Nhưng cô vẫn không hỏi ra, ngoan ngoãn đứng dậy.
Chỉ là vì giữ một tư thế quá lâu, bắp chân cô tê dại, có chút bủn rủn vô lực, vừa định đứng lên đã chực ngã xuống.
Một đôi tay mạnh mẽ luồn qua dưới nách cô, đỡ lấy cô, nhấc bổng cô lên một chút: "Đứng vững không?"
Tống Tri Hòa dậm dậm chân xuống sàn, cảm giác vô lực đã dịu đi rất nhiều, cô gật đầu: "Được ạ."
Lực đỡ đó rút đi, chưa đầy vài giây sau, biệt thự bừng sáng, ánh đèn trên trần sáng đến chói mắt. Tống Tri Hòa theo quán tính đưa tay lên che bớt ánh sáng. Qua khe hở giữa những ngón tay, cô thấy Mạnh Dục Châu đang đứng bên công tắc đèn.
Anh đứng thẳng tắp, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, tôn lên vẻ anh tuấn của anh, tựa như đang ở trong một khung cảnh đẹp đẽ hư ảo.
Hóa ra đèn lúc nãy là do anh tắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!