"Cũng gần xong rồi." Tống Tri Hòa khựng lại một chút, nghĩ đến việc cô vẫn chưa báo cho Mạnh Dục Châu biết chuyện đi ăn với bạn, bèn giải thích: "Bọn cháu thi xong rồi, mai là được nghỉ nên rủ nhau đi ăn lẩu một bữa."
Mạnh Dục Châu "Ừm" một tiếng, rồi nói: "Lát nữa tôi qua đón em về."
Tống Tri Hòa theo bản năng từ chối: "Không cần đâu ạ."
Cảm thấy giọng cô hơi cứng nhắc, cô dịu giọng giải thích: "Cháu đã hẹn với bạn bắt xe buýt về cùng rồi."
"Được rồi, em chú ý an toàn." Mạnh Dục Châu cúp máy.
Tống Tri Hòa nhìn màn hình điện thoại vừa tắt, sau đó quay lại chỗ ngồi.
Lúc này mọi người đều đã ăn gần xong, chỉ đang ngồi nói chuyện phiếm. Trần Khải thấy Tống Tri Hòa quay lại, bèn đề nghị: "Hay là chúng ta đi KTV hát một lát đi."
Tống Tri Hòa nghĩ đến lời dặn của Mạnh Dục Châu, lắc đầu: "Tớ không đi đâu."
Hạ Ninh nói tiếp: "Vậy cậu không đi thì tớ cũng không đi, chẳng vui gì."
Tống Cảnh Minh nói: "Hơi muộn rồi, các cậu về nhà lúc này cũng không an toàn lắm, để lần sau hẹn nhé."
Thế là mấy người chào tạm biệt nhau ở cửa quán lẩu rồi ai về nhà nấy.
———–
Kỳ nghỉ hè đến, Tống Tri Hòa bỗng cảm thấy cả người trống rỗng.
Nhiệt độ dần tăng cao, hơi nóng bên ngoài như những sợi bông không cách nào gỡ ra được, quấn lấy từng ngóc ngách không khí.
Cô càng không muốn ra khỏi nhà, ngoài ba bữa cơm mỗi ngày, thời gian còn lại đều ru rú trong phòng ngủ của mình.
Trong nhà bật điều hòa mát rượi, thỉnh thoảng cô lại ngồi vào bàn đọc sách, làm bài tập, hoặc trò chuyện với dì Vương.
Hạ Ninh có rủ cô đi du lịch hè, nhưng rõ ràng mới nghỉ có mấy ngày mà Tống Tri Hòa đã trở nên lười nhác, từ chối lời đề nghị của bạn.
Cuốn 《 Lolita 》 gác lại đã lâu nay cũng được cô đọc xong. Tống Tri Hòa rảnh rỗi không có gì làm, nghĩ tìm thêm sách để đọc.
Phòng sách trên tầng ba có cả một bức tường toàn giá sách, xếp đầy rất nhiều loại sách. Khi còn nhỏ, Tống Tri Hòa vẫn thường lên đây tìm sách đọc, có đôi khi làm phiền đến Tống Nghĩa Viễn đang làm việc.
Thời gian đó, sự nghiệp của ông đang ở giai đoạn khởi đầu, ngày nào cũng họp hành không xuể, tài liệu duyệt không hết, rất nhiều công việc thường phải mang về nhà làm, và phòng sách chính là nơi làm việc lý tưởng nhất của ông.
Tống Tri Hòa nhớ khi ấy đèn phòng sách thường xuyên sáng, mãi đến khi cô ngủ say vẫn chưa tắt.
Ba mẹ đã tốn rất nhiều công sức để nuôi dưỡng niềm yêu thích đọc sách của cô, và Tống Tri Hòa cũng thực sự yêu việc đọc.
Nhưng khi đó Tống Nghĩa Viễn gần như lúc nào cũng bận rộn, có khi còn đang họp.
Vậy mà mỗi lần Tống Tri Hòa đến, ông đều không hề tỏ ra bực bội, mà rất kiên nhẫn cười hỏi cô muốn đọc sách gì. Lúc ấy Tống Tri Hòa mới
chỉ học tiểu học, vóc dáng nhỏ bé, nhiều cuốn sách muốn xem đều không với tới, thường là Tống Nghĩa Viễn phải đứng dậy lấy giúp cô.
Sau này, lâu dần, ngay cả nhân viên trong công ty cũng biết Tổng giám đốc Tống cưng chiều con gái mình đến nhường nào.
Chuyện cũ cứ quanh quẩn trong đầu, Tống Tri Hòa ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi cảm thấy chân tay hơi tê dại mới nhìn về phía giá sách, rút ra một cuốn từ giữa.
Cô đã cao hơn rất nhiều, không còn là cô bé con cần ba giúp lấy sách từ trên giá xuống nữa.
Cô mở trang sách, đọc từng chút một. Mãi đến khi dì Vương gọi xuống ăn cơm, cô mới hoàn hồn, tập trung nhìn lại, cuốn sách vẫn còn ở trang *****ên.
Cô "Vâng ạ" một tiếng rồi xoay người xuống lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!