Trần Nhàn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được bà Trần, cũng chính là bà ngoại của Tống Tri Hòa, nhận nuôi.
Cuộc đời bà Trần đầy sóng gió. Bà là con gái út trong nhà, rất được cưng chiều, ở thời đại đó, cuộc sống của bà coi như hạnh phúc.
Sau này kết hôn, chồng đối xử với bà rất tốt, gánh nước, đốn củi, mọi việc nặng nhọc trong nhà đều do ông làm. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, thời thế loạn lạc, chồng ra trận, không bao giờ trở về.
Có người khuyên bà còn trẻ thì tái giá sớm, bà lắc đầu. Chồng không ở nhà, những việc nặng nhọc trước đây đều do bà gánh vác, nhưng bà không hề than khổ, làm việc rất chăm chỉ.
Một ngày, khi đang đốn củi trên núi, bà gặp một bé gái sơ sinh khóc nỉ non không ngừng. Bà bế bé đi khắp nơi tìm người thân, không có kết
quả, thế là quyết định nhận nuôi bé. Dù sao, những ngày tháng cô đơn này bà đã trải qua quá lâu rồi.
Người nhà ban đầu phản đối, nhưng bà Trần là người ương bướng, thẳng thừng nói đời này sẽ không tái giá. Lại nghĩ đến hoàn cảnh của bà, dưới gối không có con cái, thế là mọi người đồng ý.
Cuộc sống trở nên thú vị hơn. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của bà, Trần Nhàn ngày một lớn khôn, ngày càng xinh đẹp.
Cô không chỉ xinh đẹp, thành tích học tập cũng rất tốt.
Bà Trần càng thêm cố gắng, cho cô đi học. Sáng sớm bà đã ra chợ bán rau nhà trồng, ngoài ra, bà còn nhận thêm việc thủ công, cộng thêm chút tiền tiết kiệm trước đây, việc vào đại học không thành vấn đề.
Trần Nhàn cũng vô cùng nỗ lực, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô đều đi làm thêm để kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí.
Một cô gái thôn quê nhỏ bé bằng nỗ lực của bản thân đã thi đỗ vào một trường đại học ở thành phố lớn. Trần Nhàn mười tám tuổi nhìn thành phố này, mờ mịt, hoang mang, vô định.
Bắc Thành so với nơi cô sống lâu nay, quả thực một trời một vực. Đây là lần *****ên cô nhìn thấy những con đường rộng lớn, thẳng tắp, xe cộ và người qua lại tấp nập. Cô không khỏi hít một hơi thật sâu, nhưng âm thầm thề, nhất định phải để mình và mẹ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau khi nhập học, cô càng thêm chăm chỉ, thường xuyên ở thư viện cả ngày.
Một ngày, cô ôm một chồng sách dày cộp từ thư viện ra, đúng vào giờ cao điểm, người qua lại rất đông, có người đi lướt qua, cô loạng choạng,
hai cuốn sách trên cùng rơi xuống đất.
Cô đang định cúi xuống nhặt lên thì một bàn tay đã nhanh hơn nhặt sách lên, đặt lại vào chồng sách.
Có lẽ cả đời này Trần Nhàn sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, chàng trai trước mặt mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ sạch sẽ, nho nhã, đôi mắt ánh lên ý cười.
"Tớ đã gặp cậu rồi, cậu tên là Trần Nhàn đúng không?" Chàng trai trước mặt đột nhiên mở miệng.
Trần Nhàn có chút kinh ngạc, cô không hề quen biết người này.
Tống Nghĩa Viễn cười cười: "Tớ cũng là người Nam Thành, học lớp bên cạnh cậu, tớ tên là Tống Nghĩa Viễn."
Trần Nhàn đã nhiều lần lên bục nhận thưởng, cho nên người trước mặt nhận ra cô cũng không phải là không có khả năng. Tuy nhiên, cô không hề có ấn tượng gì về Tống Nghĩa Viễn, gần như toàn bộ thời gian của cô đều dành cho việc học. Ngoài ra, cô luôn cúi đầu đi đường, không gây chú ý, tính cách không phô trương, cô tự đánh giá mình là một nữ sinh thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Nhưng cô không biết rằng, Tống Nghĩa Viễn đã để ý đến cô từ rất sớm.
Bài văn của cô thường xuyên được dán trên bảng tin, anh đi ngang qua đã đọc được, lúc đó anh đã nghĩ, sao lại có người hành văn hay như vậy, chẳng trách có thể đạt điểm cao.
Anh cũng đã nghe chủ nhiệm lớp nhắc đến tên này, gần như đều là những lời khen ngợi.
Anh thầm nghĩ, nhất định phải gặp được nữ sinh này.
Sau này có một lần, anh nghe có người gọi tên cô, anh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhiệm lớp bên cạnh đang đứng ở hành lang, còn phía trước cô ấy, là một nữ sinh.
Tóc chải chuốt gọn gàng, quần áo giản dị, gương mặt trắng nõn. Ánh mắt *****ên Tống Nghĩa Viễn nhìn thấy cô, có chút thất vọng, hay nói đúng hơn là kinh ngạc.
Anh đã đọc văn của cô, từ những dòng chữ của cô có thể cảm nhận được sự phóng khoáng, tự tin và tự do. Con chữ ấy như cánh buồm vươn cao trên mặt biển, luôn mang một sức hút kỳ lạ và trí tưởng tượng bay bổng.
Anh rất khó để liên kết những bài văn đó với cô gái trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!