Dì Vương có chút thương xót cho cô bé này. Nhớ lại lời dặn của cậu Mạnh, bà không khỏi nhắc một câu: "Cậu Mạnh có dặn, sau này có gì muốn ăn cứ nói với dì Vương, dì Vương sẽ làm cho cháu. Nếu cháu có việc cần tìm cậu ấy, cứ gọi điện thoại là được."
Tống Tri Hòa gật đầu, nhưng cũng biết mình sẽ không đi làm phiền Mạnh Dục Châu. Tay nghề của dì Vương không tệ, biết Tống Tri Hòa không muốn ăn gì nhiều, nên làm đồ ăn tương đối thanh đạm.
Tuy Tống Tri Hòa ăn không ngon miệng, nhưng vẫn ăn hết một bát cơm, uống hết một bát canh. Sau bữa tối, dì Vương rửa bát trong bếp, Tống Tri Hòa lên lầu tắm rửa, thấy thời gian còn sớm, cô định đọc sách một lát. Thời tiết ngày càng nóng, nhiệt độ ban đêm cũng mang theo cái khô nóng của ban ngày.
Tống Tri Hòa mặc một bộ đồ ngủ bằng cotton thuần màu trắng, tóc không sấy khô. Cô mở cửa sổ phòng ngủ, ngọn gió đêm lành lạnh thổi vào, làm người ta tỉnh táo hơn một chút.
Tống Tri Hòa cầm một quyển sách ngồi ở bàn đọc, từ từ đọc. Khoảng hơn một tiếng sau, cô đặt sách xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn lầu một đã tắt, chỉ có ánh đèn đường bên đường còn hắt ra thứ ánh sáng lờ mờ.
Cô thấy thời gian không còn sớm, cũng tắt đèn phòng ngủ. Giữa tháng sáu, ngoài cửa sổ đã có tiếng côn trùng rả rích, cũng không làm phiền
người. Tống Tri Hòa không buồn ngủ, đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại đặt ở tủ đầu giường, màn hình điện thoại phát sáng, chiếu lên gương mặt khẽ nhíu mày của cô.
Mấy ngày nay cô không mấy khi xem điện thoại, bởi vì theo bản năng muốn cách ly những tin tức trên mạng. Trên WeChat có vài trăm tin nhắn chưa đọc của bạn bè, cô lướt qua một lượt, phần lớn là những lời hỏi thăm.
Cô chuyển sang xem những cuộc gọi nhỡ, khoảng mười mấy cuộc, đa phần là bạn bè gọi đến. Nghĩ thời gian có hơi muộn, cô không gọi lại.
Tống Tri Hòa ma xui quỷ khiến thế nào lại lật điện thoại đến trang danh bạ.
Danh bạ của cô rất ít người, chỉ có người nhà và những người bạn vô cùng thân thiết, những người khác về cơ bản chỉ liên lạc qua WeChat.
Nhìn hai mục ghi chú ở đầu danh bạ – "Ba yêu", "Mẹ yêu" – hơi thở của cô không khỏi dồn dập hơn một chút, theo phản xạ né tránh mà lướt xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở mục có chữ "Mạnh", cô khựng lại. C
ó lẽ con người vào ban đêm luôn thiếu lý trí, nghĩ đến lời nói ban ngày của luật sư và dì Vương, trong đầu Tống Tri Hòa lóe lên một ý nghĩ.
Nhưng cô cầm điện thoại, do dự mãi, rất nhiều lần ngón tay vừa định chạm vào màn hình lại rụt về.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều điều, có lời dặn dò của ba, có những lời Mạnh Dục Châu nói với cô trên xe, có vẻ mặt nghiêm túc của luật sư Hàn khi nhắc đến tình hình công ty, có nụ cười của dì Vương khi nói về những điều tốt đẹp của Mạnh Dục Châu… Dưới lầu truyền đến tiếng ô tô chạy qua, vệt sáng chiếu vào bức tường trắng như tuyết trong phòng ngủ rồi vụt tắt.
Mười ngón tay Tống Tri Hòa siết lại, nắm chặt chiếc điện thoại. Thôi bỏ đi, cô nghĩ. Ngón tay vô thức chạm vào màn hình. Giây tiếp theo, một giọng nam quen thuộc đến lạ thường từ ống nghe điện thoại truyền đến, trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng: "Sao vậy?" Cả người Tống Tri Hòa run lên bần bật.
Hồng Kông đèn đuốc lộng lẫy, vạn nhà đèn đuốc thu vào đáy mắt. Phòng khách rộng lớn, chỉ có hai người ngồi trống trải.
Ông cụ đã ngoài bảy mươi, hai bên thái dương đã hoa râm, nhưng tinh thần trông vẫn không tệ.
Ông ngồi trên xe lăn, đôi mắt vẩn đục nhìn đứa cháu trai của mình, mở miệng nói: "Thời gian cũng không còn sớm, hay là ở lại đây nghỉ ngơi đi."
Mạnh Dục Châu ngồi trên sofa, mặc áo sơ mi màu xám đậm, vạt áo sơ vin vào quần tây, tư thế ung dung.
Nghe vậy, anh dụi đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn đốm lửa đỏ tươi kia tắt lịm.
"Không cần đâu ạ, thấy ông nội khỏe mạnh là con yên tâm rồi. Con về còn có chút việc cần xử lý." Anh đứng dậy, đôi mắt lộ ra một chút ý cười.
Ông cụ biết cháu mình đã đủ lông đủ cánh, có chủ kiến, cũng không giữ lại, chỉ nói: "Trên đường lái xe chậm một chút."
Mạnh Dục Châu cười nói một tiếng "Vâng ạ", chào hỏi qua loa với ông cụ rồi rời đi.
Đến khi lái xe về đến cửa nhà mình, đã là hơn nửa tiếng sau. Mạnh Dục Châu đậu xe ở bãi đỗ, đi thang máy lên lầu.
Tắm rửa xong đã là hơn mười một giờ, người đàn ông từ phòng tắm bước ra, mặc áo choàng tắm màu xám đậm, một tay cầm khăn lông lau mái tóc ướt sũng trên đầu.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, anh đặt khăn lông sang một bên, trên người còn mang theo hơi nước mới tắm xong, nhấc máy.
"Alo, sao vậy?"
Mạnh Dục Châu nghe thấy hơi thở bên kia dồn dập trong giây lát, sau đó lại im lặng. Khoảng mấy chục giây sau, mới yếu ớt mở miệng: "Chú út, là cháu."
"Tôi biết." Nghe đối phương mãi không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, sắc mặt Mạnh Dục Châu có chút không kiên nhẫn, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!