Chương 13: (Vô Đề)

Tống Tri Hòa khẽ "Ừm" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

"Sau này có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi. Ngày mai sẽ có một dì đến phụ trách sinh hoạt hàng ngày của em, nếu em không hài lòng thì cứ nói với tôi."

Điểm này Tống Tri Hòa thực ra không có ý kiến, cô vẫn là một học sinh cấp ba, một mình tự chăm sóc bản thân quá vất vả, chỉ là không ngờ anh lại sắp xếp nhanh như vậy.

"Được ạ," Tống Tri Hòa dừng một giây, nói: "Cảm ơn ngài."

Bên kia không lập tức hồi đáp, âm thanh có chút ồn ào, dường như còn có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có người gọi một tiếng "Mạnh tổng", sau đó liền im bặt, tựa hồ mới ý thức được anh đang gọi điện thoại.

Tống Tri Hòa mím môi, mở miệng nói: "Nếu ngài đang bận, vậy cháu cúp máy trước ạ."

Đối phương "Ừm" một tiếng, Tống Tri Hòa ngay sau đó cúp điện thoại.

Đối mặt với Mạnh Dục Châu, có lẽ là vì chưa gặp mặt nhiều lần, cô luôn cảm thấy có chút khó xử. May mắn là họ không ở cùng nhau, như vậy số lần gặp mặt sau này chắc cũng sẽ không thường xuyên.

Lò vi sóng "Đinh" một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Tri Hòa, cô lấy đĩa thức ăn ra khỏi lò.

Ăn tối xong, trời vẫn còn sớm, biệt thự trống trải, Tống Tri Hòa không muốn đi ngủ sớm một mình như vậy, bèn mở TV trong phòng khách lên, đúng lúc là kênh tin tức địa phương của Bắc Thành.

Trước nay cô không hứng thú với những thứ này, nhưng thực ra cũng không hẳn là muốn xem TV, chẳng qua trong nhà quá quạnh quẽ. Bỗng nhiên nhớ đến thói quen uống nước mật ong trước khi ngủ của mẹ, nói là có thể giúp dễ ngủ, Tống Tri Hòa bèn đun một ấm nước sôi, sau đó vào bếp lấy mật ong.

Mật ong còn lại hơn nửa hũ, ngày thường chỉ có mình Trần Nhàn uống, nghe nói là một nhãn hiệu nước ngoài, trước đây cô từng uống vài lần, vị cũng không tệ lắm.

Tống Tri Hòa múc một thìa mật ong cho vào ly thủy tinh, sau đó rót nước vừa đun sôi vào.

Biệt thự yên tĩnh, tiếng TV rất lớn. Tống Tri Hòa vừa pha nước xong, nghe thấy dòng chữ "Tập đoàn Dược phẩm Viễn Sơn", người cô cứng đờ.

Giọng nữ MC trong trẻo dễ nghe vang vọng vào tai: "Được biết, chủ tịch công ty hữu hạn Tập đoàn Dược phẩm Viễn Sơn, ông Tống Nghĩa Viễn, đã không may qua đời vào ngày mười hai vừa qua. Nội bộ công ty tạm thời chưa chọn ra được người lãnh đạo phù hợp, đúng lúc này Tập đoàn Viễn Sơn lại xảy ra sai lầm nghiêm trọng trong quyết sách, cổ phiếu của Tập đoàn Viễn Sơn liên tục lao dốc, gây hoang mang cho các cổ đông, không biết liệu tập đoàn có thể ứng phó được với cơn khủng hoảng này không…"

Tống Tri Hòa xem xong toàn bộ diễn biến sự việc, đầu óc một mảnh hỗn loạn. Tuy ba cô đã không còn là chủ tịch của Viễn Sơn, nhưng ông vẫn là người nắm giữ cổ phần lớn nhất. Viễn Sơn là giang sơn do ông gầy dựng, là tâm huyết của ông.

Đầu óc Tống Tri Hòa rối bời, cô cố gắng giữ cho não bộ bình tĩnh, nhưng vô số câu hỏi cứ hiện ra trong đầu.

Cô bưng chiếc cốc trước mặt lên, hơi nóng đột ngột khiến cô lập tức buông tay, chiếc cốc rơi xuống đất, nước đổ lênh láng.

Nước mắt Tống Tri Hòa rơi xuống.

Vòi nước xối xả chảy, đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói nhẹ. Tống Tri Hòa nhìn vệt đỏ trên đầu ngón tay trắng nõn của mình, thở dài.

Bôi thuốc mỡ xong, Tống Tri Hòa ngồi trên sofa, cả người trong trạng thái trống rỗng, ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là một số hoàn toàn xa lạ, nhưng Tống Tri Hòa nhớ giọng nói của ông, là luật sư mà ba cô đã ủy thác.

"Cô Tống, chào cô, tôi được ba mẹ cô ủy thác, phụ trách việc phân chia tài sản của ba mẹ cô. Cô xem khi nào có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện."

"Vâng, vậy ngày mai đi ạ."

——

Quán trà vô cùng yên tĩnh, khói trà lượn lờ, làm dịu đi nét mặt trầm tĩnh của Tống Tri Hòa.

Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy trắng giản dị, tóc buộc sau tai, cả người trông vô cùng thuần khiết.

Đối diện cô là một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo kính, dáng người hơi mập mạp, cả người nghiêm túc mà trang trọng.

"Cô Tống, ba mẹ cô khi còn sinh thời đã lập di chúc, đem toàn bộ tài sản đứng tên họ để lại cho cô. Hiện tại tôi sẽ tuyên đọc các tài sản đứng tên họ."

Luật sư Hàn không nhanh không chậm liệt kê từng tài sản đứng tên họ, chủ yếu là một số bất động sản, cửa hàng và cổ phần linh tinh. Những gì ba mẹ Tống tích góp bao năm nay, cũng đủ cho Tống Tri Hòa cả đời này cơm áo không lo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!