Chương 3: (Vô Đề)

Hai thùng nước, uống một đêm cũng không hết được.

Nhưng tiểu thư lại dùng hai thùng nước cứu mạng này để gội đầu tắm rửa.

"Xin lỗi Đan Quế, Thái tử sẽ đi ngang qua nơi này, đây là cơ hội cuối cùng của ta, ta muốn làm Thái tử phi..."

Chẳng những gội đầu tắm rửa thân mình sạch sẽ, mà tiểu thư còn giặt quần áo.

So với những người trên sa mạc đầy bụi bặm, lúc này nàng giống như một bông Thiên Sơn tuyết liên đang chớm nở, trông vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy.

Tiểu thư đi thẳng về phía Đông, chờ được đoàn xe của Thái tử đúng như dự đoán.

Sau khi được Thái tử giải cứu, nàng cùng đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước thì phát hiện ta đang thoi thóp.

Khi ấy ta chỉ còn một hơi cuối cùng, Thái tử sai tuỳ tùng cạy miệng ta ra, muốn rót nước cho ta.

Thế nhưng tiểu thư lại ngăn cản Thái tử.

"Điện hạ, không được, trước đó ta đã từng gặp qua người này, nàng là thổ phỉ, không thể tùy tiện cứu giúp được."

Ta dùng ánh mắt hấp hối nhìn về phía nàng.

Nàng không nhìn ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thái tử.

Trong khoảnh khắc đó, ta đã hiểu.

Nàng sợ ta được cứu rồi sẽ kể lại cho Thái tử những gì nàng đã làm.

Nàng phải trở thành một nhân vật nữ chính trong sáng và tốt bụng, bởi vậy người biết quá khứ của nàng như ta phải chết.

Bằng cách này, tiểu thư đã đến bên cạnh Thái tử như nàng mong muốn, còn ta trút hơi thở cuối cùng trong cơn khát.

Sau khi ta chết, linh hồn không tan biến ngay lập tức.

Thế là ta thấy tiểu thư được Thái tử đưa về kinh thành.

Nàng nhận hết mọi công lao của ta thành của riêng mình.

Kết quả nàng trở thành một nữ tử huyền thoại không kém gì Hoa Mộc Lan. Mọi người đều lan truyền chiến công dũng cảm của nàng nơi biên cương, cả sự tích bảy lần ra vào hang ổ của đám thổ phỉ.

Ngay cả Bệ hạ cũng dành nhiều lời khen ngợi và quyết định ban hôn nàng cho Thái tử.

Mang theo sự không cam tâm vô tận, ta không thể đi vào luân hồi, mà được trùng sinh vào thời điểm bọn ta vẫn còn ở kinh thành.

Ta đã từng cảm thấy phủ đệ xa hoa này là một lồng giam áp bức người khác, nhưng giờ phút này ta cảm thấy nó không đến nỗi không thể chịu đựng được.

Chí ít ở đây ta có nước uống, có bóng râm nghỉ mát, sẽ không bị những hạt cát khô hanh làm nghẹn họng, sẽ không bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt nướng thành than.

Nhưng cũng giống như kiếp trước, tiểu thư vẫn khăng khăng muốn rời khỏi đây, đi đến biên cương.

Thậm chí nàng còn chỉ trích ta:

"Uổng công ta tưởng rằng ngươi khác với những nữ tử mảnh mai bình thường khác, nào ngờ ngươi lại khiến ta thất vọng như vậy."

"Ngươi lãng phí một thân võ công, không muốn làm nữ chính, chỉ muốn thuận theo cái thói đời này, ta thấy xấu hổ thay ngươi."

Trong lòng ta tức điên lên, nhưng không thể phát cáu.

Trời đất rộng lớn có triển vọng, chỉ là lời nói suông trong thời đại này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!