"Dâng trà cho điện hạ đi."
Ta dâng trà lên và đứng sang một bên.
Tiểu thư không hài lòng cho lắm.
"Đan Quế, dâng trà xong có thể lui xuống."
Ta ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn bị lui ra.
Thái tử bỗng gọi tên ta.
"Đan Quế, một cái tên náo nhiệt rất hay."
- Ngài nói với vẻ thản nhiên:
"Khiến cô nhớ đến khung cảnh hoành tráng ở hội Hoa đăng."
Tiểu thư thấy ánh mắt của Thái tử rơi trên người ta, nàng không khỏi trừng mắt với ta.
Sau đó mỉm cười, nói với Thái tử:
"Điện hạ nói đùa rồi. Ngày đó Điện hạ bị thích khách bao vây, cực kỳ nguy hiểm, đó mà là cảnh tượng hoành tráng gì chứ."
Thái tử ung dung nói:
"Bị thích khách bao vây, đương nhiên là nguy hiểm."
"Nhưng chỉ cần có kiếm thì sẽ có thể chiến đấu."
Ngài nhìn về phía tiểu thư:
"Thanh kiếm cô đưa cho ngươi đêm đó đâu?"
Sắc mặt tiểu thư đột nhiên tái nhợt.
7.
Đúng, đây là lỗ hổng ta đã chừa lại.
Ta không lừa gạt tiểu thư, tiên nhân báo mộng, sự phản bội của tuỳ tùng, tiếng ám tiêu vang lên khắp nơi hay việc thoát khỏi vòng vây như thế nào, ta không hề nói dối những chuyện này.
Nhưng tiểu thư chưa từng giao đấu với ai nên nàng đã bỏ qua một chi tiết.
Không có vũ khí thì làm sao thoát khỏi vòng vây?
…
Tiểu thư biện hộ rằng thanh kiếm đã bị lạc mất trong lúc giao chiến với Thái tử.
Thái tử không tỏ rõ ý kiến mà gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi Thái tử rời đi, tiểu thư giải tán tất cả những người khác, gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.
"Tại sao ngươi không nói Thái tử ban cho ngươi một thanh kiếm?"
Ta tỏ vẻ hoảng hốt:
"Nô tỳ thật sự quên mất. Thái tử nói nhận nhau nhờ vào miếng ngọc bội, nên nô tỳ quên mất rằng ngài ấy còn ném cho nô tỳ một thanh kiếm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!