Chương 1: (Vô Đề)

Tiểu thư là một nữ tử xuyên không.

Nàng nói rằng hôn nhân sắp đặt là điều không nên, cứ thế hủy đi hôn sự với thanh mai trúc mã của ta.

Nàng còn nói phụ nữ không thể chỉ nhốt mình ở trong nhà, khăng khăng dẫn theo ta đi tòng quân.

Kết quả bị tách ra khỏi quân ngũ và mắc kẹt trong sa mạc lớn khô cằn.

Ta liều mạng lấy được hai thùng nước cứu mạng từ bọn cướp trên sa mạc, nhiều lần dặn dò tiểu thư phải sử dụng tiết kiệm.

Thừa dịp lúc ta đang ngủ, nàng lại dùng nước này để tắm rửa gội đầu.

Ta sắp c.h.ế. t vì khát, còn tiểu thư lại tắm rửa vô cùng sạch sẽ và được Thái tử đi ngang qua cứu.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta quay về thời điểm tiểu thư thuyết phục ta tòng quân.

1.

"Đan Quế, ta đã chuẩn bị xong rồi, tháng sau chúng ta lập tức cùng khởi hành đến biên cương tòng quân."

Ta trùng sinh.

Tiểu thư ngồi trước mặt ta, nắm lấy tay ta với vẻ mặt đối xử chân thành.

"Nam tử có thể kiến công lập nghiệp, vậy tại sao nữ tử lại phải nhốt mình ở trong nhà, vì trượng phu mà mưu tính hại nhau cả đời? Chẳng lẽ đây là cuộc sống mà ngươi mong muốn sao?"

Kiếp trước tiểu thư cũng đã nói với ta những lời tương tự.

Ta được khích lệ đến độ sục sôi nhiệt huyết, hồ đồ đi theo tiểu thư ra tận biên cương.

Kiếp này từng c.h.ế. t một lần, ta đã tỉnh táo hơn nhiều. Ta nói với tiểu thư:

"Biên cương nguy hiểm, tiểu thư chưa từng luyện võ, không nên đi thì hơn."

Tiểu thư xua tay:

"Sợ gì chứ? Có ngươi bảo vệ ta mà."

Có lẽ ý thức được mình lỡ lời, tiểu thư khựng lại vài giây, tiếp đó nở nụ cười:

"Được rồi Đan Quế, ta cũng sẽ học, hay là vậy đi, ta nhận ngươi làm thầy, đi theo ngươi học võ, thấy sao?"

Chẳng ra sao cả.

Những gì đang xảy ra bây giờ gần như giống hệt ở kiếp trước.

Ba tháng trước tiểu thư rơi xuống nước, sau khi tỉnh dậy nàng như biến thành người khác.

Lúc thì nói rằng thế giới trong tiểu thuyết thật thú vị, lúc lại nói mình chắc chắn là nhân vật nữ chính.

Ta đại khái nhận ra nàng đã hoán đổi linh hồn, nhưng cũng không rêu rao.

Dù sao vị tiểu thư trước đây đối xử với ta cực kỳ thậm tệ, động một chút lại đánh ta, còn cắm thanh sắt nung đỏ vào móng tay ta.

Vị tiểu thư mới này trông có vẻ rất tử tế, nàng không đánh ta, nói với ta rằng mọi người đều bình đẳng.

Làm ta rất cảm động, cảm thấy bản thân thật may mắn.

Tuy nhiên một tháng sau, ta bỗng cảm giác có điều bất thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!