Chương 50: (Vô Đề)

Hai người nhìn nhau, thái độ của Trần Trác vẫn rất tự nhiên, anh lạnh nhạt hỏi: "Chị em là ai?"

Tôn Niệm An vội nói rõ: "Lâm Vụ."

Cô ấy nhắc nhở: "Cô gái hôm qua ngồi cạnh anh ấy."

Trần Trác "ừ" một tiếng, không trả lời trực diện mà nói: "Em có thể hỏi cô ấy."

"Em hỏi rồi." Tôn Niệm An nhíu mày, rất đỗi phiền muộn.

Trần Trác nhướng mày, thủng thẳng hỏi: "Cô ấy nói tôi là bạn trai của cô ấy à?"

"Cô ấy nói không phải." Tôn Niệm An quan sát quá trình biến đổi biểu cảm của người đàn ông trước mặt, mấp máy môi nói: "Chị em nói hai người không quen nhau."

"Nếu vậy thì…" Nghe Tôn Niệm An thuật lại lời của Lâm Vụ, Trần Trác không giận mà còn tò mò hỏi: "Vì sao em lại tới hỏi tôi?"

Tôn Niệm An á khẩu, trả lời lắp bắp: "Em… Em thấy hai người không giống không quen nhau nên mới hỏi lại anh để xác nhận lại."

Trần Trác: "Vậy hả?"

Tôn Niệm An "ừm", chớp hàng mi, lúng túng nói tiếp: "Em tới tìm anh cũng không có ý gì cả, em chỉ muốn biết anh có thân với chị em không thôi, nếu như anh là bạn trai của chị ấy thì có thể giúp em khuyên chị ấy không?"

Để đề phòng bị Trần Trác từ chối, Tôn Niệm An nói liền một mạch: "Mẹ em, cũng chính là mẹ chị ấy, bị ốm, đang phải nằm điều trị nội trú, chuẩn bị phẫu thuật. Bà ấy cứ nhắc chị ấy mãi, muốn gặp chị ấy một lần, em hy vọng anh có thể khuyên chị ấy."

Trần Trác thản nhiên nhìn cô ấy: "Xin lỗi, tôi không khuyên được."

Tôn Niệm An trợn tròn mắt: "... Vì sao?"

"Vì bọn tôi không quen nhau, cũng vì Lâm Vụ là một người trưởng thành có tư duy độc lập, cho dù bọn tôi có quen nhau, tôi cũng không khuyên cô ấy đi gặp người cô ấy không muốn gặp." Trần Trác lặp lại lời mà Lâm Vụ từng nói, thậm chí còn bổ sung thêm vế đằng sau.

Lâm Vụ là một cá thể độc lập, chưa bàn tới việc Trần Trác không biết giữa Lâm Vụ và mẹ của cô gái này đã từng xảy ra chuyện gì, dù có biết thì anh cũng sẽ không khuyên cô.

Lâm Vụ không đi gặp người phụ nữ đó, ắt hẳn phải có lý do. Cho dù lý do này không chính đáng, không thuyết phục, chỉ cần là quyết định của Lâm Vụ thì Trần Trác sẽ luôn ủng hộ.

Anh hiểu rõ Lâm Vụ, biết rõ tính cô. Trông cô lạnh lùng vậy thôi chứ thực ra là người dễ mềm lòng. Nếu như không phải người nhà của cô gái này đã làm gì đó thì Lâm Vụ sẽ không nhẫn tâm như vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Trác loé lên cảm xúc không vui.

Tôn Niệm An sửng sốt, mấp máy môi, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Trần Trác lại hỏi: "Em tên gì?"

Tôn Niệm An không hiểu Trần Trác hỏi vậy để làm gì nhưng vẫn nói thật tên mình.

Trần Trác gật đầu, nở nụ cười lạnh nhạt: "Em họ Tôn, Lâm Vụ họ Lâm, em thật sự là em gái cô ấy à?"

Tôn Niệm An nghẹn lời, giải thích: "Bọn em là chị em cùng mẹ khác ba."

"Thì ra là thế." Trần Trác ra vẻ giật mình, ngừng một chút rồi nói: "Nhưng tôi chưa từng nghe Lâm Vụ nói mình có em gái."

Lâm Vụ chưa từng nói, chứng tỏ cô không thừa nhận đứa em này, đứa em này cũng không quan trọng.

Lúc nói câu này, ánh mắt anh lạnh lùng, thái độ giống y Lâm Vụ.

Tôn Niệm An thấy khó thở, kinh hãi, á khẩu.

Cô ấy mấp máy môi: "Chị ấy… Anh không sợ chị ấy sẽ ân hận à?"

"Tại sao cô ấy lại phải ân hận?" Trần Trác nhìn đối phương.

Tôn Niệm An tắt tiếng, muốn đáp rằng lỡ như mẹ mình xảy ra chuyện trong lúc mổ, chẳng lẽ Lâm Vụ không hối hận vì không gặp mẹ mình lần cuối ư? Dù sao hai người họ cũng là mẹ con cơ mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!