"?"
Văn phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát. Đến khi Lâm Vụ nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Hà Gia Vân, cô mới lập tức phản ứng lại: "Không phải như cậu nghĩ đâu."
"..."
Hà Gia Vân thở phào nhẹ nhõm hẳn ra, cô ấy nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý rồi nói: "Tớ còn tưởng mấy ngày không gặp, cậu đã cởi mở đến độ đó rồi."
Lâm Vụ tức giận lườm cô ấy: "Là do cậu suy nghĩ lệch lạc đấy."
Hà Gia Vân nhướng mày: "Ai nghe câu cậu vừa nói ra cũng sẽ nghĩ lệch thôi."
Lâm Vụ nghẹn lời, không thể phản bác. Cả hai nhìn nhau vài giây, Hà Gia Vân nhịn không được bật cười, hỏi: "Vậy cậu đến nhà Trần Trác để xem cái gì?"
"... Một chiếc lá rụng." Lâm Vụ trả lời.
Hà Gia Vân: "Hả?"
Lẽ nào tai cô ấy có vấn đề? Sao cô ấy lại nghe thấy từ "lá rụng" nhỉ?
Lâm Vụ biết Hà Gia Vân đang nghĩ gì nên bèn ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc nói: "Cậu không nghe nhầm đâu."
"Lá rụng làm bằng vàng chắc?" Hà Gia Vân đoán bừa.
Lâm Vụ lườm cô ấy: "Lá rụng bình thường thôi."
Hà Gia Vân khó hiểu, thật sự không hiểu nổi mấy người đang chìm đắm trong tình yêu: "Vậy tớ rất muốn biết là một chiếc lá rụng bình thường thì có gì đáng để xem?"
Lâm Vụ bị hỏi á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
Sau vài giây im lặng, Hà Gia Vân bỗng nhiên "ôi chao" rồi phẩy tay: "Thôi, tớ không hỏi nữa, tớ không hiểu nổi mấy trò lòng vòng giữa những người đang trong giai đoạn mập mờ như các cậu đâu."
Lâm Vụ há miệng định phản bác: "Bọn tớ nào có…"
Hà Gia Vân chớp chớp mắt, ghé sát lại gần cô: "Có gì cơ?"
Cô ấy lộ ra dáng vẻ "nếu cậu nói không có mập mờ, tớ sẽ cùng cậu nói chuyện cặn kẽ" khiến Lâm Vụ lập tức ngậm miệng lại: "... Không có gì."
Nghe vậy, Hà Gia Vân khẽ hừ một cách kiêu ngạo, không tiếp tục truy hỏi thêm: "Vậy cậu bận trước đi, xong việc thì chúng ta đi ăn rồi làm spa, cố gắng để cậu sớm đến nhà tổng giám đốc Trần ngắm lá rụng."
"..." Không hiểu sao, chuyện ngắm lá rụng này khi được Hà Gia Vân nói ra lại trở nên kỳ lạ.
Nhưng đây quả thật là nội dung quan trọng trong cuộc hẹn tối nay giữa cô và Trần Trác.
Lâm Vụ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không nghĩ ngợi thêm.
Không thể quá bận tâm, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Hà Gia Vân ở lại văn phòng cô một lúc, vì để tránh quấy rầy công việc của cô nên cô ấy sang văn phòng Lý Hạng.
Đến hơn sáu giờ, Lâm Vụ xử lý xong công việc, nhắn tin cho Hà Gia Vân thì cô ấy mới bước ra khỏi văn phòng Lý Hạng. Hà Gia Vân hớn hở nói: "Tớ tới rồi đây!"
Lâm Vụ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng phía sau cô ấy: "Luật sư Lý cũng đi cùng chúng ta à?"
Không đợi Lý Hạng trả lời, Hà Gia Vân đã nhanh miệng: "Anh ấy không đi chung đâu, chị em tụi mình là tụ hội, anh ấy theo làm gì?"
Lý Hạng chầm chậm nói: "Trước đây em cũng từng bắt anh xách túi mà."
"... Hôm nay sẽ không mua nhiều đâu." Hà Gia Vân chột dạ: "Không cần xách túi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!