Ngay sau câu "vẫn chưa phải" thì Triệu Vũ Hân bỗng thốt lên, cô ấy phản ứng lại rồi vội vàng nói: "Tổng giám đốc Trần tài giỏi như thế, chắc là sẽ được sớm thôi."
Cô ấy đang tâng bốc sếp của đối tác.
Nghe thấy thế, Trần Trác hơi nhướng mày rồi thoáng liếc mắt nhìn người ngồi cạnh vẫn im lặng nãy giờ. Anh định nói rằng mình không có quyền quyết định, song lời đến khóe môi bỗng khựng lại...
Không phù hợp cho lắm.
Suy nghĩ mấy giây, Trần Trác cười nhạt rồi trả lời bâng quơ: "Cũng có thể."
"..."
Đúng lúc ấy thang máy tới, Lâm Vụ lên tiếng cắt ngang hai người họ: "Sếp Trần, thang máy tới rồi."
Cô ra hiệu cho Trần Trác bước vào thang máy trước.
Trần Trác cũng rất ung dung, nhìn thẳng về phía cô: "Mời luật sư Lâm, ưu tiên phụ nữ."
"..." Lâm Vụ liếc anh rồi cũng bước thẳng vào chẳng chút ngần ngại.
Cuộc trò chuyện bị cắt đứt như thế, sau khi vào thang máy tầng một thì đông nhân viên hơn hẳn.
Lâm Vụ không nói gì, Triệu Vũ Hân cũng rất biết chừng mực, không tiếp tục hỏi về đời sống tình cảm của ông chủ phía đối tác.
Mãi tới khi bước vào văn phòng luật và vào phòng làm việc của Lâm Vụ, cô ấy mới cất tiếng than thở: "Ôi chao."
Lâm Vụ vô thức đáp lại: "Sao thế?"
Triệu Vũ Hân đứng trước bàn làm việc của cô: "Chị Lâm, chị Lâm, em không ngờ sếp Trần mà lại không theo đuổi được bạn gái đấy."
Lâm Vụ ngước lên: "Anh ấy có theo đuổi ai à?"
Triệu Vũ Hân sững người: "Không hả?"
Cô ấy không nhận thấy sự lạ lùng của Lâm Vụ, chỉ mải nghĩ về cuộc trò chuyện giữa mình với Trần Trác: "Ý của sếp Trần chẳng phải là đang theo đuổi sao, vẫn chưa theo đuổi được đúng không?"
Lâm Vụ: "Chưa chắc."
Cô cũng không cảm thấy anh đang theo đuổi tí nào. Lâm Vụ bật máy tính, ngồi trên ghế làm việc rồi thong dong nói tiếp: "Mấy vị sếp này dùng lời nói để khiến người khác phân vân, tạo ra những cái bẫy. Là luật sư, chúng ta phải cẩn thận, đừng để mình rơi vào những cái bẫy ngôn từ của họ."
"Hả?" Triệu Vũ Hân trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Vụ rồi do dự hỏi lại: "Dữ... Dữ vậy sao?"
Lâm Vụ gật nhẹ: "Lời của sếp thì nghe thôi, đừng có nghĩ sâu làm gì."
Triệu Vũ Hân chớp mắt mấy lần, cứ cảm thấy câu nói của Lâm Vụ có hơi nhạy cảm.
Song cô ấy ngẫm lại thì cảm thấy Lâm Vụ nói rất có lý, đàn ông giỏi nhất là lừa lọc, nói không chừng sếp Trần trên tầng cũng không khác gì. Đàn ông như anh mà thực sự muốn theo đuổi phụ nữ thì làm gì có ai từ chối được?
Nghĩ thế, Triệu Vũ Hân gật đầu rất mạnh: "Chị Lâm nói đúng lắm, em ngây thơ quá."
Lâm Vụ: "..."
Cô cũng không biết Triệu Vũ Hân nghĩ gì nên chỉ cảm thấy buồn cười, nói: "Ừm, đi làm việc đi, đừng quên khẩu hiệu xây dựng sự nghiệp của mình nhé."
Triệu Vũ Hân: "... Dạ, chị uống cà phê không?"
Lâm Vụ đang định gật đầu thì chợt nhớ đến lời dặn đi dặn lại của Trúc Minh Trí hôm qua, cô chống tay lên thái dương: "Thôi chị chưa cần."
Tối qua giấc ngủ của cô khá ổn định nên tạm thời không cần dùng chất kích thích cho tỉnh táo. Hơn nữa, buổi chiều chắc chắn cô phải uống một cốc cà phê. Hồi trước một ngày uống ba bốn cốc nên giờ đã thành thói quen, có điều cũng phải tự kiềm chế giảm thành mỗi ngày một cốc thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!