Hai người thân mật chia nhau hút hết điếu thuốc lá thơm này.
Trần Trác dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, sau đó nghiêng đầu muốn hôn môi với Lâm Vụ nhưng lại bị cô né tránh.
"Tôi muốn đi tắm." Lâm Vụ nhìn anh và nói, đôi mắt sáng ngời lộng lẫy tựa như hồ nước trong vắt và phẳng lặng.
Trần Trác khẽ "ừ", miệng đáp một câu "em đi đi", trông có vẻ rất chính nhân quân tử nhưng bàn tay bóp eo cô vẫn chưa rời đi.
Sau mấy giây im lặng, bàn tay Trần Trác đặt sau eo cô chuyển sau nắm cằm cô, người đàn ông luôn luôn giành quyền chủ động trên thương trường này chưa bao giờ chịu thua. Anh cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh vẫn thèm thuồng đúng như nguyện vọng lúc nãy. Có điều lần này anh không được đằng chân lân đằng đầu, cũng không quá quắt mà chỉ hôn nhẹ một cái rồi buông cô ra.
Chốc lát sau, nghe tiếng khóa cửa truyền ra từ phòng tắm, Trần Trác đưa tay chạm vào khóe môi hôm nay không bị cắn rách, không khỏi nở nụ cười.
Anh đứng dậy, đi đến đầu giường cầm điện thoại bàn để gọi điện cho bộ phận phục vụ lên dọn dẹp phòng.
Sau khi Lâm Vụ tắm rửa xong, bước ra từ phòng tắm thì gian phòng vốn bừa bộn giờ đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ga giường cũng được đổi mới. Nhìn bóng lưng cao lớn đang đứng gọi điện thoại ngoài ban công, cô khom lưng cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường thì mới thấy lúc này đã là hơn 3 giờ sáng. Chẳng trách cô lại thấy buồn ngủ díp cả mắt.
Lâm Vụ ngáp một cái, sau đó xốc chăn trên giường lên. Cô vừa nằm xuống giường thì người ngoài ban công dường như cảm nhận được điều gì đó, bèn nghiêng đầu nhìn vào trong phòng.
3 giây sau, anh thấy ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ bị tắt ngúm.
Trần Trác không hề bất ngờ khi thấy Lâm Vụ dùng phương thức ấu trĩ này để nhắc anh rằng cô muốn tắt đèn đi ngủ, thậm chí anh còn thấy buồn cười.
"Anh cười cái gì?" Người ở bên kia điện thoại phát hiện cảm xúc của anh dao động, giọng điệu trở nên ai oán: "Đêm hôm khuya khoắt, tổng giám đốc Trần đừng hù dọa người ta."
Trần Trác mỉm cười, không chút nhường nhịn đáp lại: "Giám đốc Mạnh sợ bị dọa thì đừng quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta giữa đêm hôm khuya khoắt."
Mạnh Hồi khẽ tặc lưỡi: "Sao tôi không biết tổng giám đốc Trần đi ngủ sớm thế nhỉ?"
"…"
Lại thêm một chiếc đèn bị tắt. Trần Trác không kiên nhẫn nói: "Tôi cúp máy đây, có việc gì thì để mai hẵng bàn tiếp."
Thái độ vội vàng của anh khiến Mạnh Hồi nhướng mày: "Xem ra đêm nay anh…"
Không chờ anh ấy nói hết câu, Trần Trác đã lưu loát cúp máy, mang theo cả hơi lạnh đi vào phòng.
Khi anh vào trong, Lâm Vụ vừa tắt đèn đọc sách, chỉ giữ lại một chiếc đèn ngủ rất mờ đủ để nhìn thấy đồ đạc chung quanh cho anh.
"Xin lỗi." Đối với việc làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lâm Vụ, trước giờ thái độ nhận lỗi của Trần Trác vẫn rất nghiêm túc: "Tôi nhận được một cuộc điện thoại."
Lâm Vụ quay lưng về phía anh, trả lời ậm ừ: "Ngủ."
Trần Trác mỉm cười, nói một câu "chúc ngủ ngon", sau đó đứng bên giường mấy phút để hơi ấm trong phòng sưởi ấm tay chân buốt giá của mình, lúc này anh mới cởi áo khoác, vào nhà vệ sinh một chuyến, sau đó vén chăn nằm lên giường.
Chiếc đèn cuối cùng do Trần Trác tắt công tắc.
Lâm Vụ yêu cầu rất cao đối với chỗ ngủ, chỉ cần có một chút ánh sáng và âm thanh cũng khiến cô bị mất ngủ.
Gian phòng trở về yên tĩnh, không lâu sau vang lên tiếng hít thở đều đặn.
…
Lâm Vụ ngủ một giấc ngủ thật sâu, rất thoải mái, không bị choàng tỉnh lúc nửa đêm, càng không mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.
Lúc mở mắt ra, cô hãy còn hoảng hốt.
Trong phòng không có một bóng người, Lâm Vụ nhàn nhã ngồi trên giường cho tỉnh táo lại rồi mới cầm đồ ngủ bên cạnh mặc vào người, sau đó lẻn vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Vụ thay bộ quần áo mà mình để sẵn ở chỗ Trần Trác lần trước, tinh thần trở nên tỉnh táo hơn hẳn, toát lên khí chất lạnh lùng xa cách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!