Chương 11: (Vô Đề)

Sau khi nghe những lời Lâm Vụ nói, văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau, Lý Hạng mới nói: "Mười phút sau vào phòng họp."

Nói đến đây, anh ấy ngừng lại một chút mới liếc nhìn Hà Gia Vân: "Nhớ chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng."

"..."

Đợi Lý Hạng rời đi, Hà Gia Vân mới quay đầu nhìn Lâm Vụ.

Lâm Vụ giả vờ bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô ấy: "Sao lại nhìn tớ như vậy?"

"Không phải mẫu người mà tớ thích..." Hà Gia Vân lặp lại những lời cô vừa nói, chậm rãi bước đến trước mặt cô, đôi mắt lóe lên sự tinh nghịch, chế nhạo: "Vậy anh ấy là kiểu người mà luật sư Lâm chúng ta thích hả?"

Lâm Vụ lạnh nhạt đẩy cô ấy ra: "Cậu đừng làm loạn."

Lúc nãy là do đầu óc bị chạm mạch nên cô mới nói thế, cũng chỉ vì muốn Lý Hạng đồng ý cho Hà Gia Vân tham gia cuộc họp.

Hà Gia Vân liếc nhìn cô, vừa định phê phán cô nói dối.

Lâm Vụ đã nhanh chóng phản công: "Cậu mà hỏi nữa, tớ sẽ gọi Lý Hạng quay lại ngay cho mà xem."

Hà Gia Vân: "..."

Cô ấy nghẹn họng nuốt lại những lời định nói, buồn bực liếc nhìn Lâm Vụ.

Nhìn thấy đôi mắt lên án của cô bạn thân, Lâm Vụ bật cười dỗ dành: "Cậu đi làm phiền Lý Hạng đi, tớ phải chuẩn bị một ít tài liệu cho cuộc họp nữa."

Hà Gia Vân liếc nhìn Lâm Vụ, sau đó mới xem thời gian: "Sao lại tổ chức cuộc họp gần giờ ăn thế?"

Lâm Vụ: "Lát nữa cậu hỏi Lý Hạng đi, bảo anh ấy lần sau sửa thời gian họp lại."

"..." Hà Gia Vân tặc lưỡi: "Cậu cứ sai tớ như sai vặt ấy."

Hai mắt Lâm Vụ cong cong, vẻ mặt vô tội nói: "Hết cách rồi, chỉ có cậu mới trị được Lý Hạng thôi."

Hà Gia Vân không thể nói thêm được gì, chỉ có thể mang theo nhiệm vụ mà cô vừa giao cho, nghênh ngang đi đến văn phòng của Lý Hạng.

Lâm Vụ sắp xếp lại những tài liệu có thể dùng trong cuộc họp, sau đó đi vệ sinh rồi mới vào phòng họp.

Các luật sư khác lục tục đến nơi, không lâu sau Lý Hạng và người của công ty đầu tư Phong Hành cũng đến.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Vụ và các luật sư khác cùng đứng lên nhìn mấy người vừa đến.

Hôm nay Trần Trác mặc âu phục màu xám nhạt, thiết kế vạt áo chéo được cắt may tỉ mỉ, trên miệng túi vuông có treo một sợi dây xích, vừa kiêu ngạo vừa bắt mắt.

Quái lạ, hai người mới tách ra một buổi sáng mà giờ gặp lại, Lâm Vụ đột nhiên xuất hiện cảm giác xa lạ khó tả.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Trác cố kìm không nhìn sang cô.

Anh nghiêng đầu chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống.

Đột nhiên, màn hình điện thoại kẹp trong sổ ghi chép của Lâm Vụ sáng lên.

Cuộc họp vẫn chưa chính thức bắt đầu, hai người ngồi cạnh Lâm Vụ hôm nay đều là nam luật sư có chừng mực, sẽ không tự tiện ghé sát vào cô để xem điện thoại của cô. Vì vậy Lâm Vụ mở điện thoại lên mà không hề lo lắng.

Không ngoài dự đoán, tin nhắn do Hà Gia Vân gửi đến.

Hà Gia Vân: [... Trời ơi, sao hôm nay Trần Trác đẹp trai hơn so với lần tớ thấy ở quán bar vậy? Có phải trí nhớ của tớ có vấn đề không? Hay là ánh đèn trong quán bar có vấn đề?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!